Edit :Ngọc Trúc
Bắc Phong vuốt bụng, dù đã ăn no căng nhưng lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Trước đây, khi chưa từng ăn qua món ăn do Vũ Văn Thanh làm, Bắc Phong vốn rất thích hai món là thịt luộc và thịt nướng. Đối với một kẻ ham ăn như hắn, mỗi lần được ăn những món mình thích đều là một chuyện rất vui vẻ. Nhưng từ sau khi được nếm thử đồ ăn do Vũ Văn Thanh nấu, hắn mới nhận ra cái gọi là “mỹ thực” mà mình từng ăn trước đó thực ra chẳng đáng nhắc đến.
Tuy rằng câu này của hắn có thể xem như mắng cả đám người ở đây, nhưng Bắc Phong vẫn rất kiên định với suy nghĩ của mình. Nghĩ mà xem, từ nhỏ đến lớn hắn toàn ăn những món trước kia vẫn cho là ngon tuyệt, nhưng chẳng phải đó là vì hắn chưa từng nếm qua thứ gì ngon hơn sao? Nếu từ bé hắn đã được ăn đồ ăn của Vũ Văn Thanh, nếu từ nhỏ hắn đã quen biết người này, vậy thì chắc hẳn đến giờ hắn đã nếm qua không biết bao nhiêu món ngon, và cuộc sống sẽ hạnh phúc đến nhường nào!
Vậy nên, kể từ khi được ăn món ăn do Vũ Văn Thanh nấu, Bắc Phong đã hình thành thói quen mỗi ngày nhất định phải ăn một chút, chỉ cần một ít thôi cũng được, chỉ cần thỏa mãn là được. (Thực tế là, hắn muốn ăn đến no căng, nhưng tiếc rằng điều kiện không cho phép!)
Nhưng từ khi Nam Phong nói với hắn về chuyện rời đi, Bắc Phong mới đau khổ nhận ra rằng, sắp tới mình không còn được ăn những món mỹ vị ấy nữa!
Mỗi lần gặm thịt nướng, Bắc Phong lại không nhịn được mà cảm thán—trên đời này, điều thống khổ nhất có phải không phải là chưa từng được trải qua, mà là đã từng nếm trải, rồi vừa mới nghiện đã bị cắt đứt không cho ăn nữa? Không cho ăn nữa!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT