Edit :Ngọc Trúc
Kinh Vũ nhìn Bắc Phong cao hứng mà có phần ngơ ngác, không nhịn được bĩu môi, trong lòng có chút ghen tị nho nhỏ vì sao đế quân không hỏi ý kiến mình. Dù biết rõ đáp án của mình cũng chẳng khác gì, cũng hiểu đế quân cố ý trêu chọc Bắc Phong để giải trí, lại biết bản thân không thể hài hước như Bắc Phong, nhưng… nếu để mình trả lời thì ít nhất cũng khiến Bắc Phong cảm kích mình một chút. Dù sao cũng biết tên kia thích nhất đồ ăn của Vũ Văn nhân hầu, mà mình cũng thích.
"Ai… không thể để Bắc Phong cảm kích ta rồi chia thêm chút đồ ăn, thật đáng tiếc. Dù gì ở đây cũng có thể ăn thoải mái, nhưng đoạt được, đặc biệt là đoạt từ tay đồ tham ăn như Bắc Phong, cảm giác thành tựu lại càng làm đồ ăn ngon hơn một chút." Kinh Vũ thầm than thở trong lòng. Thật ra, hắn thích nhất là được trêu chọc Bắc Phong, một ngày không bắt nạt đối phương thì cứ thấy thiếu thiếu cái gì đó.
Lôi Vân nhìn bộ dạng có chút mất mát của Kinh Vũ, tưởng hắn đang cảm thấy "thất sủng" vì đế quân hỏi ý Bắc Phong mà không hỏi hắn, liền kéo tay Kinh Vũ, tỏ vẻ an ủi. Kinh Vũ cảm nhận được, dù thật sự không để bụng chuyện này, nhưng vẫn rất hài lòng với sự quan tâm của đối phương, liền cười cười với hắn.
Tư Mã Nam Minh nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy tốt nhất cứ giả vờ như không thấy.
"Ra ngoài trước đi, Vũ Văn Thanh lên núi, còn một lúc nữa mới trở về. Chờ hắn quay lại rồi Bắc Phong hãy đi hỏi."
"Trong bếp còn ít cơm thừa canh cặn, nếu các ngươi không chê thì có thể đến lấy. Tìm Tiểu Văn, hắn sẽ chuẩn bị cho các ngươi."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play