Edit :Ngọc Trúc 
Khi bầu trời mới chỉ hơi ửng sáng, trong phòng vẫn còn chút tối tăm, Tư Mã Nam Minh đã tỉnh giấc. Nhưng hắn không vội ngồi dậy rời giường, mà chỉ nghiêng người, lặng lẽ nhìn Vũ Văn Thanh đang ngủ say cách mình không xa.
Vì trong phòng vẫn còn mờ tối, thị giác không quá nhạy bén, nhưng thính giác lại càng rõ ràng hơn. Hắn nghe được nhịp thở đều đặn của đối phương, thỉnh thoảng còn có vài tiếng khò khè khe khẽ. Tư Mã Nam Minh không biết nên dùng từ ngữ gì để diễn tả tâm trạng của mình lúc này. Chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy một cảm giác bình yên lạ thường. Hắn cũng không hiểu vì sao Vũ Văn Thanh lại có thể mang đến cho mình cảm giác ấy, nhưng hắn lại không muốn từ chối sự tốt đẹp này.
Vì lưng có vết thương, nên hắn vẫn luôn ngủ nghiêng. Ban đầu, hắn và Vũ Văn Thanh nằm đối mặt nhau, nhưng sau đó, trong lúc ngủ, Vũ Văn Thanh từ nằm nghiêng chuyển thành nằm thẳng. Giờ đây, hắn chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt của đối phương. Mà nguyên nhân chỉ đơn giản là vì Vũ Văn Thanh có thói quen rúc nửa khuôn mặt vào trong chăn khi ngủ.
Tư Mã Nam Minh thử vươn tay chạm đến Vũ Văn Thanh, nhưng dù cả hai đang ngủ trên cùng một chiếc giường, khoảng cách giữa họ lại không gần đến vậy. Hắn duỗi thẳng tay cũng chỉ có thể chạm vào mép chăn của đối phương mà thôi.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, nhẹ nhàng tiến lại gần, khẽ kéo chăn xuống để lộ khuôn mặt Vũ Văn Thanh.
"Ưm..." Vũ Văn Thanh khẽ hừ một tiếng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play