Edit :Ngọc Trúc 
Lãnh cung Nhật Tử vốn dĩ yên tĩnh, mỗi người đều có việc riêng. Lưu Nghị lo toàn bộ việc nặng, từ chăm sóc thỏ đến làm đồ gia dụng, có thể nói là được tin tưởng nhất. Còn Tiểu Văn và Tiểu Hòa thì lo giặt giũ, nấu cơm, quét dọn phòng, bưng trà rót nước hầu hạ Vũ Văn Thanh. Với một đống việc như vậy, Vũ Văn Thanh chỉ có thể lên núi kiếm chút đồ ăn hoặc thỉnh thoảng nấu bữa cơm. Nếu hôm nào cả bọn lười biếng, họ sẽ tụ lại một chỗ, ăn vặt, uống trà do Vũ Văn Thanh chuẩn bị, vừa ăn vừa tán gẫu.
Thực ra, có được bầu không khí này không dễ chút nào, vì Lưu Nghị và Tiểu Văn chịu ảnh hưởng nặng nề bởi quan niệm tôn ti. Để họ ngồi cùng mâm với chủ tử là điều khó chấp nhận. Lúc đầu, khi ăn cơm do Vũ Văn Thanh nấu, họ còn miễn cưỡng tự nhủ: Chắc chủ tử thấy tay nghề của mình quá tệ nên mới phải tự nấu, chứ không phải nấu riêng cho mình ăn. Nhưng để ngồi cùng bàn với Vũ Văn Thanh thì họ không dám, vì như vậy là trái quy tắc. Thế nên mỗi lần đến bữa, họ chỉ đứng bên cạnh hầu hạ, đợi chủ tử ăn xong rồi mới vào bếp dùng bữa sau.
Vũ Văn Thanh cảm thấy việc mình ngồi ăn còn người khác đứng hầu thật kỳ cục, chẳng có gì thể hiện thân phận cao quý cả, chỉ thấy gượng gạo và khó xử. Dù gì hắn cũng không phải người cổ đại chính thống, không quen coi chuyện áp bức người khác là lẽ đương nhiên. Mọi người đều là con người, ai hơn ai được bao nhiêu? May mà còn có Tiểu Hòa là một trường hợp khác biệt.
Thực ra, lúc đầu Tiểu Hòa cũng khó chịu lắm. Hắn đã quen cùng chủ tử ăn cơm, thậm chí còn có thể trò chuyện trên bàn ăn. Nhưng từ khi Lưu Nghị và Tiểu Văn vào lãnh cung, hắn bắt đầu bất mãn. Giờ cả hai người họ đều đứng bên cạnh, chẳng lẽ một mình hắn lại cứ thế mà ngồi xuống? Mỗi ngày còn phải nghe họ nhắc nhở rằng đừng làm chuyện vượt khuôn phép, như thế không tốt này nọ.
Tiểu Hòa thật ra không quan tâm lắm. Trong mắt hắn, Vũ Văn Thanh là một người rất tốt. Dù trước đây còn nhiều tâm sự, lúc nào cũng cau mày suy nghĩ, nhưng chưa bao giờ đối xử tệ với hắn. Giờ vào lãnh cung, tính tình thay đổi nhiều, đối xử với hắn lại càng tốt hơn. Hắn cảm thấy rất gần gũi với chủ tử, nên dù biết mình đôi khi cư xử không hợp quy củ, hắn vẫn làm vậy. Trong lòng hắn nghĩ, nếu quá khách sáo với chủ tử, giữa họ sẽ có một khoảng cách vô hình, không thể thực sự thân thiết được. Hơn nữa, hắn còn nhận ra rằng chỉ khi mình thoải mái, chủ tử mới thấy tự nhiên.
Trong mắt Tiểu Hòa, Vũ Văn Thanh không thích người khác lúc nào cũng cung kính mà lại xa cách. Nhưng… hắn cũng không thể cứ để hai người kia đứng còn mình thì ngồi. Thế nên mỗi lần Vũ Văn Thanh ăn cơm, hắn liền vào bếp ăn một mình. Nhưng lâu dần, hắn thấy không vui. Tuy đồ ăn vẫn ngon, nhưng ăn một mình chẳng có gì thú vị. Cuối cùng, hắn quyết định mặc kệ tất cả: Mặc kệ các ngươi muốn ngồi hay đứng, ta nhất định phải ăn cơm cùng chủ tử!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play