Edit :Ngọc Trúc
Vũ Văn Thanh đặt quyển sách xuống, nhìn Tiểu Văn đang ngồi đối diện khâu vá quần áo. Thật lòng mà nói, mỗi lần nhìn Tiểu Văn cầm kim chỉ may vá, hắn luôn cảm thấy có chút không thoải mái. Có lẽ trong lòng hắn, nam nhân không nên cầm kim chỉ làm việc như vậy.
Quần áo Tiểu Văn đang may dùng vải dệt là do Lâm Khải đưa tới. Số vải này là Lâm Khải ra ngoài cung mua, bởi vì trong lãnh cung bọn họ không được nhận vải vóc hay quần áo phát xuống theo quy định. Về phần số vải kia bị ai tham ô, bọn họ cũng không có tâm tư đi truy cứu.
Hắn sờ sờ bộ quần áo đang mặc trên người, loại vải này so với quần áo trước kia của hắn thô ráp hơn nhiều. Lúc mới đầu mặc vào còn có chút không quen, nhưng hiện giờ đã dần thích ứng. Vải dệt Lâm Khải mua cũng không khác gì mấy so với bộ hắn đang mặc, có lẽ chất lượng còn tính là tốt. Dù sao quần áo hắn đang mặc là đồ trong cung, chất liệu tự nhiên cao cấp hơn. Mà loại vải mịn màng mềm mại kia, Lâm Khải chắc chắn không có khả năng mua nổi.
Tình nghĩa này, hắn luôn ghi nhớ trong lòng. Hắn thật may mắn khi gặp được những người có tấm lòng lương thiện. Nghĩ đến nếu nơi này toàn là hạng người khó chịu, đừng nói là cả đám, dù chỉ một kẻ thôi, mỗi ngày phải đối mặt, mỗi ngày phải nhẫn nhịn, chắc giờ này hắn đã sớm suy tính làm sao trốn ra khỏi lãnh cung rồi.
Bộ quần áo đầu tiên Tiểu Văn làm là để cho Vũ Văn Thanh, đã may được mấy ngày nay. Nghĩ đến bọn họ dù làm gì cũng đều đặt hắn lên hàng đầu, trong lòng Vũ Văn Thanh không khỏi cảm thấy ấm áp. Nhìn Tiểu Văn từng đường kim mũi chỉ tỉ mỉ, cẩn thận, trong lòng hắn tràn đầy cảm kích.
Hắn còn đang chìm trong suy nghĩ, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hô hào vui vẻ của Tiểu Hòa truyền tới:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT