Edit :Ngọc Trúc
Gần đây, cuộc sống của Vũ Văn Thanh quả thật vô cùng thoải mái. Tiểu Văn đã tiếp quản phần lớn công việc bếp núc, đám thỏ con trong viện cũng không cần hắn phải bận tâm. Quần áo đều có người giặt giũ, đến tối Tư Mã Nam Minh còn ghé qua bầu bạn. Hai người hoặc cùng ăn uống trò chuyện, hoặc chơi cờ, thậm chí có đôi khi còn được Tư Mã Nam Minh dẫn đi dạo quanh hoàng cung.
Thực ra, kể từ khi xuyên đến nơi này, cuộc sống của Vũ Văn Thanh luôn an nhàn. Nếu hắn muốn, chỉ cần mở miệng là có thể sống cuộc đời cơm bưng nước rót, chẳng cần động tay động chân.
Hắn cúi đầu nhìn bàn cờ đêm qua còn dang dở, tiện tay cầm quân đen đặt lên bàn. Bộ cờ này do Lưu Nghị giúp hắn làm, vì cờ vây đòi hỏi suy nghĩ nhiều, ba người kia không ai thích chơi cùng, chỉ có Tư Mã Nam Minh là nguyện ý bồi hắn đánh cờ.
Nghĩ đến đây, khóe môi Vũ Văn Thanh không nhịn được hơi cong lên, trong lòng dâng lên chút ấm áp khó tả.
Mà bên này, Tư Mã Nam Minh cũng đang ngồi trước bàn cờ, nhìn thế cờ dang dở mà tối qua mình cùng Vũ Văn Thanh chơi. Nghĩ đến dáng vẻ trầm tư của đối phương dưới ánh đèn, tay cầm quân cờ suy nghĩ, khóe môi hắn không kìm được khẽ cong, trong mắt hiện lên tia nhu hòa hiếm thấy.
Hắn thật sự thích những ngày tháng yên bình như vậy, nhưng bản thân lại không thể buông bỏ trách nhiệm trên vai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT