Edit Ngọc Trúc
Đêm khuya tĩnh lặng, bầu trời không trăng không sao, một màu đen kịt bao trùm, mang đến cảm giác áp lực khó tả.
Khi mọi người đều đã say giấc, thì đại điện trong lãnh cung vẫn sáng rực ánh đèn. Không gian xung quanh yên ắng đến lạ, chỉ có tiếng côn trùng vô danh thi thoảng cất lên trong bóng tối, từng tiếng ngâm vang khe khẽ.
Tư Mã Nam Minh ngồi một mình trong đại điện, một tay cầm bầu rượu, một tay nâng chén, tự rót tự uống. Hết ly này đến ly khác, rượu chảy vào cổ họng chẳng khác nào nước lã. Dẫu vậy, gương mặt không chút biểu cảm của hắn lại khiến người ta cảm nhận rõ ràng sự bất an và thống khổ trong lòng.
Trong phòng, Vũ Văn Thanh lặng lẽ ngồi đó. Một màn đêm tĩnh mịch bao phủ xung quanh, nỗi khổ trong lòng hắn cũng chẳng kém gì Tư Mã Nam Minh, nhưng hắn không chọn cách mượn rượu giải sầu, mà chỉ lặng lẽ vuốt ve chiếc ly trong tay. Hắn biết Tư Mã Nam Minh đang ở bên ngoài, nhưng vẫn không thể bước ra để gặp hắn.
Tiểu Văn từ trên lầu bước xuống, nghe thấy tiếng bước chân liền nhìn qua, nhưng khi phát hiện không phải người mà mình mong chờ, trong mắt hắn thoáng hiện lên vẻ thất vọng, rồi lại tiếp tục cúi đầu uống rượu.
Hắn nhìn Tư Mã Nam Minh không ngừng uống rượu, lại liếc về phía cửa phòng Vũ Văn Thanh, trong lòng không khỏi lo lắng. Một người bên ngoài, một người bên trong, tình cảnh như vậy đã kéo dài hơn nửa tháng. Dù biết rằng chủ tử đang cố tình không để ý đến Đế Quân, nhưng Tiểu Văn hiểu rõ chủ tử thực lòng yêu hắn. Chỉ là trong hoàn cảnh này, chủ tử cũng chẳng dễ chịu gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play