Shipper: 🐟

(-.-)Zzz・・・・

Ngôi nhà Tâm Động cách chỗ Thời Dư ở hơi xa, lúc cậu đến nơi thì buổi phát sóng đã bắt đầu được một lúc.

Nhân viên công tác giúp cậu lấy hành lý xuống, trước khi vào, chị Hồng buộc một chiếc vòng tay màu tím lên cổ tay cậu.

“Cái này là gì?”

Thời Dư hỏi.

“Một lát nữa cậu sẽ biết.”

Buộc xong, chị Hồng vỗ nhẹ lên lưng cậu.

“Được rồi, vào đi.”

Thời Dư đáp lại một tiếng, nhận lấy vali từ nhân viên rồi kéo vào trong.

Ngôi nhà Tâm Động là một căn biệt thự hai tầng rưỡi ở ngoại ô, thiết kế tinh tế, chỉ nhìn cái đình hóng mát ngoài sân thôi cũng khiến người ta có cảm giác muốn ở lại lâu dài.

Không lâu trước đây cậu còn nhìn thấy khung cảnh này qua màn hình, không ngờ mình lại có cơ hội trở thành một phần trong đó. Thì ra cảm giác tham gia trực tiếp lại khác biệt đến vậy.

Trong đầu cậu đã mường tượng ra viễn cảnh một tháng tới sẽ hòa hợp với các nam khách mời, vừa quan sát drama từ cự ly gần vừa tận hưởng cuộc sống tươi đẹp, thỉnh thoảng còn có thể làm quân sư giúp ghép đôi thành công.

Thời Dư đè nén sự háo hức trong lòng, bước vào cửa chính, đổi sang dép đi trong nhà rồi đẩy cửa vào.

“Chào mọi người.”

Trong nháy mắt, năm ánh mắt trong đại sảnh đồng loạt nhìn qua. Những chàng trai với phong cách khác nhau chăm chú quan sát người vừa bước vào, biểu cảm mỗi người mỗi kiểu.

Ngay khoảnh khắc Thời Dư mở cửa, bình luận trực tiếp đã tràn ngập màn hình:

[Trời ơi, lại thêm một anh đẹp trai!]

[Mắt! Mau nhìn mắt cậu ấy! Màu xanh kìa!]

[Huhuhu mùa này đúng là dàn cast thần tiên! Nhan sắc này đỉnh quá!]

[Năm phút! Tôi muốn biết tất cả thông tin về người đàn ông này!]

Nhưng Thời Dư lại sững sờ khi thấy vài gương mặt quen thuộc trong phòng.

Khương Trầm Tinh, Lục Thượng Hành, Ôn Chỉ…?

Bọn họ sao lại ở đây?

Hiện trường im lặng trong chốc lát, Thời Dư đứng ở cửa đối mặt với những người bên trong.

[??? Anh đẹp trai mắt xanh bị sao vậy, sao đứng im luôn rồi?]

[Các khách mời khác cũng thế, có chuyện gì vậy?]

[Không khí im lặng khó hiểu quá.]

Đột nhiên, Thời Dư nhận ra một chuyện, ngơ ngác hỏi:

“Xin hỏi, đây có phải là Ngôi nhà Tâm Động không?”

[Hahahaha, chứ còn gì nữa, cậu vào đây rồi mà.]

[Hahahahahaha, anh mắt xanh đáng yêu quá đi mất.]

Mấy người sững sờ, chàng trai có vẻ ngoài ngọt ngào ngồi ở góc phải nhất bật cười đáp:

“Đúng vậy, đây là Ngôi nhà Tâm Động.”

Thời Dư: “……”

Các chương trình hẹn hò dành cho đồng tính thường chia khách mời theo thuộc tính đỏ – xanh, tức là phân nửa công, phân nửa thụ.

Mà ba gương mặt quen thuộc kia… tức là cả ba khách mời nhóm xanh đều là bạn trai cũ của cậu.

Tốt, rất tốt, vô cùng tốt.

Tôi chọn cách nổ tung tại chỗ.

“Rầm” một tiếng, cửa đóng sập lại.

Năm người trong phòng hóa đá.

[???]

[???????]

[Gì đây? Sao tự nhiên đi mất rồi?]

Giữa những dấu hỏi ngập tràn cả căn phòng lẫn màn hình bình luận, Thời Dư nhanh chóng đổi lại giày, kéo vali chạy ra ngoài.

Vừa đi vừa liếc thấy một tấm bảng treo trên cửa: “Khoảnh khắc rung động.”

Thời Dư rủa thầm một tiếng.

Khoảnh khắc rung động cái đầu quỷ! Rõ ràng là khoảnh khắc mất mặt chứ gì nữa!

Vừa ra đến cửa, chị Hồng đã cầm điện thoại chạy tới, trên màn hình là buổi phát sóng trực tiếp.

“Tiểu Dư, Tiểu Dư, Thời Dư! Cậu định đi đâu vậy?”

“Xin lỗi chị Hồng, em bỏ chương trình này.”

Thời Dư định đi, nhưng chị Hồng giữ chặt tay kéo cậu vào góc.

“Giờ này mà cậu nói bỏ là bỏ được hả?? Livestream đang chạy đấy!”

Chị Hồng nói rồi dần dần bình tĩnh lại.

“Vừa nãy còn bình thường mà, sao tự dưng lại muốn bỏ? Hay cậu cứ vào livestream trước đã, có gì nói sau được không?”

Thời Dư há miệng, một bụng lời nghẹn ngay cổ họng, không nói nổi.

Nói thế nào đây? "Trong đó toàn là bạn trai cũ của em"—câu này bắt em nói kiểu gì?!

Vừa rồi vừa mở cửa là cậu đã đơ ra. Những người tám trăm năm không gặp sao tự dưng lại xuất hiện ở đây?

Mà còn xuất hiện cùng lúc!

Cùng tham gia chương trình hẹn hò!

Sao có thể trùng hợp đến mức này?!

Thời Dư tựa vào tường, lấy tay che mắt ngửa đầu. Nếu không phải trong kia đang livestream, chắc cậu đã hét lên rồi.

“Chị Hồng, tiền em không cần nữa, chị tìm người thay em được không?”

Nghe vậy, sắc mặt chị Hồng trầm xuống.

“Tại sao? Cậu nói cho tôi lý do đi. Trong đó có ai có quan hệ không tốt với cậu à? Cứ nói thẳng với tôi.”

Thời Dư mím môi, không nói gì.

Lúc này, cửa lớn hơi hé ra, một cái đầu thò ra ngoài, chính là chàng trai ngọt ngào vừa rồi.

“À… có chuyện gì xảy ra à?”

Vừa dứt lời, lại có mấy cái đầu khác thò ra, cả năm người trong nhà đều ra hết, nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

Thấy bọn họ dán mắt vào mình, Thời Dư vội quay mặt đi.

Chị Hồng lập tức nở nụ cười đáp lại: “Không có gì đâu, cậu ấy quên lấy đồ, giờ vào ngay đây.”

Chị ấy nhanh tay giật lấy vali trong tay Thời Dư, đẩy về phía năm người kia rồi nói tiếp:

“Các cậu đều đeo vòng tay rồi đúng không? Người đủ rồi thì bắt đầu ghi hình đi, mau vào đi, vẫn đang livestream đấy.”

Sau đó, chị quay lại, hạ giọng dặn:

“Cứ livestream trước đi, xong tôi sẽ nói chuyện với cậu sau.”

Thời Dư: “……”

Về lại phòng khách, vali của cậu được đặt chung với hành lý của những khách mời khác.

Sáu người ngồi trên sofa, chia thành ba nhóm hai người, ngồi bên trái, giữa và phải.

Bình luận trực tiếp lại bùng nổ:

[Về rồi! Về rồi!]

[Vừa nãy là sao thế?]

[Sao anh mắt xanh cứ cúi đầu mãi vậy, tôi còn chưa kịp ngắm nhan sắc thần tiên mà!]

Thời Dư ngồi ở mé trái nhất, cạnh chàng trai có vẻ ngoài ngọt ngào kia.

Trước khi vào lại, chị Hồng đã phát thẻ nhiệm vụ cho mọi người, dặn họ làm theo hướng dẫn trên đó.

Chàng trai ngọt ngào cầm tấm thẻ lên, nghiêm túc đọc:

“Xin mời các khách mời tự giới thiệu bản thân, nhưng không được tiết lộ tuổi tác và nghề nghiệp. Sau đó, hãy dựa vào ấn tượng ban đầu để đoán thuộc tính của đối phương. Khi đã đoán xong, hãy bóc nhãn dán trên vòng tay để xác nhận thuộc tính và phân chia phòng. Tổng cộng có bốn phòng, mỗi phòng hai người, không thể ghép chung hai người có thuộc tính khác nhau.”

“Ai muốn bắt đầu?”

Cậu ta hỏi.

Thời Dư lướt mắt nhìn quanh, bắt gặp ánh mắt của Khương Trầm Tinh và Ôn Chỉ đang hướng về phía này, tim cậu khẽ run lên. Cậu vờ như vô tình cầm lấy tấm thẻ nhiệm vụ để xem.

Ngay sau đó, giọng nói trầm ấm của Ôn Chỉ vang lên.

“Cậu bắt đầu trước đi, rồi chỉ định người tiếp theo.”

“Được thôi, nhưng không được nói tuổi và nghề nghiệp thì cũng chẳng còn gì để giới thiệu, chỉ có thể nói tên thôi nhỉ.”

Chàng trai ngọt ngào ngồi thẳng người, giới thiệu:

“Tôi là Hoắc Tư Miểu. Hách trong Hoắc Nguyên Giáp, Tư trong tư niệm, còn Miểu là chữ có ba nét Thủy Miểu. Tiếp theo.”

Hoắc Tư Miểu chỉ về phía người đàn ông đối diện, người có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng vẫn tỏa sáng rực rỡ, ngay lập tức, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Khương Trầm Tinh.

Ngoại trừ Thời Dư.

[Ôi ôi ôi! Tôi biết ngay là bọn họ sẽ tò mò về Khương Trầm Tinh mà, không ai có thể cưỡng lại gương mặt của anh ấy!]

[Mau nhìn mỹ nhân tóc dài kìa! Nhìn ánh mắt anh ấy dành cho Khương Trầm Tinh kìa!]

[Anh mắt xanh sao vẫn chưa ngẩng đầu vậy, huhu.]

“Khương Trầm Tinh, người tiếp theo.”

Giọng nói vừa dứt, không khí bỗng chốc yên lặng, không ai lên tiếng.

Thấy đột nhiên trở nên im lặng, Thời Dư ngẩng đầu lên, phát hiện cả năm người đều đang nhìn mình.

[Ngẩng đầu rồi! Trời ơi, nhan sắc này giết tôi mất!]

[Cậu ấy sững người kìa, trông ngơ ngác đáng yêu quá đi mất! Đôi mắt xanh đó đẹp chết mất!]

[Còn chần chờ gì nữa, chụp ảnh nhanh!]

Bị tất cả mọi người nhìn chằm chằm chẳng dễ chịu chút nào, nhất là khi trong số đó có đến ba người là người yêu cũ của cậu.

Phải nhớ rằng đây là chương trình hẹn hò, ba người đó đều là những người cậu không thể tránh mặt trong thời gian tới. Nhưng vấn đề là…bất cứ mối tình nào của cậu cũng không kết thúc trong hòa bình…

A a a a a! Cho tôi chết đi!

Hoắc Tư Miểu ghé lại gần, hạ giọng nhắc nhở.

“Anh ấy gọi cậu đấy.”

Thời Dư nhìn theo hướng Hoắc Tư Miểu ám chỉ, liền chạm phải ánh mắt vô cảm của Khương Trầm Tinh đang nhìn mình trừng trừng, khiến cậu rợn tóc gáy.

“… Tôi là Thời Dư.”

Vừa dứt lời, cậu nghe thấy một tiếng "xì" đầy khinh miệt, nhưng không rõ ai là người phát ra, chỉ biết có người không hài lòng với cái tên của cậu.

“Người tiếp theo.”

Thời Dư nhìn quanh một vòng, còn lại hai người yêu cũ và một mỹ nhân tóc dài xa lạ. Không chần chừ, cậu lập tức chỉ vào mỹ nhân tóc dài.

Mỹ nhân hất nhẹ mái tóc dài bên thái dương, giọng điệu lạnh nhạt.

“Dư Lĩnh. Người tiếp theo.”

Nói xong, cậu ta chỉ về phía Ôn Chỉ, người đang ngồi bên cạnh Khương Trầm Tinh.

Trong nhóm, Ôn Chỉ là người ăn mặc chỉnh tề nhất, một bộ vest chỉn chu, phong thái ôn hòa, mà giọng nói lại trầm thấp đầy mê hoặc.

“Tôi là Ôn Chỉ. Dù chương trình không cho tiết lộ tuổi tác, nhưng có lẽ tôi là người lớn tuổi nhất ở đây. Mọi người có thể gọi tôi là anh Ôn.”

“Còn lại chắc chỉ có tôi nhỉ?”

Người đàn ông tóc đỏ ngồi cạnh Dư Lĩnh khoanh tay, vắt chéo chân, không chút khách sáo lên tiếng.

“Lục Thượng Hành. Tôi ghét nhất những kẻ tự cho mình là đúng, cũng ghét nhất những người không chịu nghe lời.”

Nói câu cuối cùng, ánh mắt anh ta dừng thẳng lên Thời Dư.

[Người này vô duyên thật đấy, còn nhuộm tóc đỏ nữa, nhìn đã thấy chẳng đứng đắn.]

[Vừa nãy lúc Thời Dư nói chuyện, cái tiếng tặc lưỡi chính là từ anh ta đúng không? Bất lịch sự quá!]

[Không hổ danh là công tử nhà họ Lục, tưởng chương trình này là của mình chắc? Không muốn quay thì thôi về nhà làm tiểu bá vương đi.]

Nhân viên hậu trường thấy hướng đi của bình luận không ổn, lập tức cử người ra hòa giải.

Khán giả có thể thoải mái phê phán tập đoàn Lục thị, nhưng bọn họ thì không dám đắc tội với nhà họ Lục, nếu không chương trình này khỏi phát sóng luôn!

Cửa lớn mở ra, nhân viên lén gọi nhỏ vào bên trong.

“Phần giới thiệu hơi ngắn quá, mọi người có thể đặt câu hỏi đấy.”

Hoắc Tư Miểu lập tức tiếp lời.

“Được hỏi đúng không?”

“Hỏi gì cũng được?”

“Hay lắm.”

Sau đó, cậu ta quay lại thông báo.

“Họ nói chúng ta có thể hỏi bất kỳ câu gì mình muốn, trừ tuổi tác và nghề nghiệp.”

Mắt cả nhóm lập tức sáng lên.

[Ôi ôi ôi! Sắp có drama rồi!]

[Đúng rồi, mau khơi chuyện lên đi! Ngày đầu tiên chính là thời điểm vàng để ghép cặp mà!]

Thấy không ai mở miệng trước, Hoắc Tư Miểu liền nói.

“Vậy để tôi bắt đầu đi. Thời Dư, thật ra ngay từ lúc cậu bước vào, tôi đã rất tò mò. Cậu là người nước ngoài à? Hay là con lai?”

Câu hỏi về đôi mắt là thứ cậu đã nghe suốt 26 năm cuộc đời. Thời Dư gật đầu.

“Cũng gần như vậy. Mẹ tôi là người lai Trung-Nga.”

“Nga Trắng?”

Dư Lĩnh lập tức hỏi.

“Phải.”

Thời Dư đáp.

“Oh~ Bảo sao mà trắng thế.”

Ánh mắt Dư Lĩnh như có như không lướt qua khuôn mặt cậu, chậm rãi nhìn xuống cổ, rồi cúi đầu nhìn tay, cuối cùng dừng lại ở mắt cá chân.

[Ối giời ơi!! Ánh mắt của mỹ nhân tóc dài kìa!!!]

[Ai vừa thấy sắc mặt của Khương Trầm Tinh chưa? Trời ạ, dọa người thật đấy!]

[Khương Trầm Tinh vốn luôn mặt lạnh mà. Nhưng mà anh mặc vest kia, ánh mắt vừa rồi của anh ta mới thực sự đáng sợ.]

[Vừa mở màn đã có mùi tu la tràng rồi. Nhưng mà với nhan sắc của Thời Dư, tu la tràng cũng là chuyện đương nhiên thôi hahahaha!]

“Hỏi toàn mấy câu gì đâu.”

Lục Thượng Hành bĩu môi, tặc lưỡi một tiếng.

“Chương trình nói chỉ cần không liên quan đến nghề nghiệp và tuổi tác thì hỏi gì cũng được đúng không?”

Mái tóc đỏ khẽ lay động, Lục Thượng Hành ngồi thẳng dậy, một tay chống lên đầu gối, nhìn về phía Thời Dư.

“Này, cậu độc thân bao lâu rồi?”

Thời Dư theo phản xạ hỏi lại: “Độc thân gì cơ?”

“Cậu ngốc hả? Tất nhiên là thời gian không yêu ai rồi.”

Lục Thượng Hành mất kiên nhẫn.

“Tôi đang hỏi cậu lần cuối cùng yêu đương là khi nào.”

Cổ họng Thời Dư khẽ nghẹn lại.

(ノ`Д´)ノ彡┻━┻ Hết chương 2!

🐟: Há há, ảnh vã cỡ đó á trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play