Sau khi thưởng thức thành quả đầu tiên từ cuộc săn bắt, Bạch Phạm cũng biết rằng mình đã không thể ở lại lâu trong khu vực này.
Mùi khói bốc lên từ việc nướng thịt và ánh sáng của lửa có thể đã thu hút sự chú ý từ những kẻ săn mồi to lớn của khu rừng này. Và hắn không muốn mình làm bữa ăn của chúng ngay khi mới vừa ăn xong.
Quyết định chuyển nơi trú ẩn, Bạch Phạm bắt tay vào thu dọn đồ đạc, cẩn thận kiểm tra từng vật dụng đã sử dụng và chuẩn bị cho hành trình tiếp theo.
Nhờ vào tấm bản đồ sơ sài mà trưởng làng Bách Xuyên đã trao, việc di chuyển của Bạch Phạm trở nên thuận lợi hơn.
Dù bản đồ không chi tiết, nhưng với các ghi chú trên bản đồ ít nhất nó giúp hắn xác định được hướng đi và nắm rõ khu vực mình đang ở trong khu rừng mênh mông này.
Quả đúng như lo ngại của Bạch Phạm, ngay khi rời khỏi nơi trú ẩn cũ được hai tiếng, vài sinh vật săn mồi đã xuất hiện gần gốc cây hắn từng ẩn náu. Dù chưa phát hiện ra hắn, nhưng với những dấu vết và mùi còn sót lại, việc lần ra dấu tích của Bạch Phạm chỉ là vấn đề thời gian.
Cầm bản đồ trong tay và tận dụng những ghi chú hướng dẫn, hắn tiếp tục di chuyển, cẩn thận quan sát các ký hiệu để tìm một nơi an toàn hơn để nghỉ ngơi, hoàn toàn không hay biết rằng nguy hiểm đang dần áp sát.
------
—Quay trở lại với Bạch Phạm—
Khi chắc chắn đã rời xa nơi trú ẩn cũ, Bạch Phạm dừng lại một lúc, rút tấm bản đồ ra quan sát. Những dòng ghi chú chợt hiện lên, chứa đựng những lời nhắc nhở kỳ lạ:
【Bản đồ này không chỉ là một hướng dẫn, mà là bản đồ dẫn tới kho báu. Ngươi có thể tìm thấy “kho báu vĩ đại” nếu tinh ý hơn, nhưng đừng vội. Khi đến nơi, ngươi sẽ hiểu.】
Bỏ qua những ghi chú kỳ lạ, Bạch Phạm tiếp tục quan sát tấm bản đồ. Dù không quá chi tiết, nhưng nhờ những ghi chú mơ hồ của trưởng làng Bách Xuyên, hắn nhận ra gần khu vực này có một điểm đánh dấu—một cái hồ.
Sau khi cân nhắc kỹ khoảng thời gian trước khi trời tối, Bạch Phạm quyết định tiến về phía hồ. Đối với hắn, đây là lựa chọn hợp lý nhất, vì theo bản đồ, hồ vừa nằm khá xa chỗ trú ẩn cũ có thể đã thu hút sự chú ý của sinh vật hoang dã vừa là địa điểm có thể đến nếu dành vài giờ đi bộ.
Trong thế giới đầy rẫy hiểm nguy, nước là một nguồn tài nguyên quý giá. Hồ nước không phải chỉ để uống, nó còn có thể trở thành nơi tìm kiếm thức ăn, là một địa điểm dừng chân an toàn.
Ngoài việc cung cấp nguồn nước và lương thực, hồ nước còn có thể giúp hắn tạm thời ổn định trước khi tiếp tục hành trình tìm nơi trú ẩn phù hợp.
Sau vài tiếng đi bộ, Bạch Phạm cuối cùng cũng đến gần địa điểm mình mong muốn. Cảnh vật trước mắt hắn hoàn toàn khác biệt so với những khu vực đã qua trước đó.
Mặt hồ phẳng lặng phản chiếu ánh sáng mờ nhạt của buổi chiều tà, tạo nên một khung cảnh vừa thư thái vừa u tịch, phảng phất nét cô quạnh khó diễn tả.
Mọi thứ dường như bình yên, nhưng Bạch Phạm không dám thả lỏng cảnh giác. Sự tĩnh lặng ở đây quá mức bất thường, yên ắng đến mức khiến người ta phải bất an.
Ở nơi hoang dã này, hắn hiểu rõ, sự tĩnh lặng thường luôn ẩn chứa những mối nguy hiểm không thể lường trước.
Ngay khi định dừng lại và tìm một nơi kín đáo để nghỉ ngơi, Bạch Phạm chợt nghe thấy những âm thanh lạ vang lên từ phía hồ.
Tiếng bước chân khẽ khàng trên nền đất ẩm, xen lẫn âm thanh lách cách của vũ khí va chạm nhẹ. Những kẻ đó không tạo ra tiếng ồn lớn, nhưng cách di chuyển của họ không giống như đang tìm kiếm tài nguyên
Sự thận trọng trong từng cử động và cách họ quan sát xung quanh cho thấy mục đích của họ phức tạp hơn nhiều—tựa như đang truy lùng thứ gì đó khác.
Bạch Phạm lập tức nín thở, lùi sâu vào bóng tối của khu rừng rậm. Hắn cẩn thận che giấu bản thân, chỉ để lại một khe nhỏ vừa đủ để quan sát tình hình.
Những kẻ này là ai? Họ có phải cư dân bản địa của khu vực này, hay chỉ là một dạng nguy hiểm khác trong thế giới đầy rẫy rủi ro này?
Bạch Phạm biết rằng mình cần phải cân nhắc thật kỹ trước khi hành động. Không thể quyết định vội vàng đều có thể dẫn đến hậu quả khôn lường.
Việc tiếp cận đám người này có thể mang đến rủi ro lớn, nhưng sự tò mò trong hắn vẫn không ngừng trỗi dậy.
Lắng nghe kỹ hơn, Bạch Phạm nhận ra những kẻ đó di chuyển một cách thận trọng, từng bước chân đều có chủ đích. Cách họ dò xét xung quanh không giống người đã quen thuộc với khu vực này, mà giống như đang thăm dò hoặc kiểm tra địa hình lần đầu.
Bạch Phạm cẩn thận di chuyển từng bước, giữ khoảng cách an toàn và lẩn mình trong bóng tối của những tán cây rậm rạp.
May mắn thay, những tán cây rậm rạp đã che khuất tầm nhìn của họ, giúp hắn không dễ bị phát hiện. Tuy nhiên, điều đó cũng đồng nghĩa với việc hắn không thể nhìn thấy họ.
Đoàn người kia dường như không có ý định che giấu lời nói, khiến Bạch Phạm có thể nghe rõ từng câu chữ.
Một trong số họ, giọng trầm và đầy sự kiên định, cất lên. “Đây là một điểm đánh dấu quan trọng. Dựa trên những gì tổ đội của bọn tao đã nghiên cứu, hồ này không hề đơn giản. Nó có thể là một phần của bản đồ dẫn lên tầng trên.”
Một người khác đáp lại, giọng đầy ngờ vực. “Vậy chúng ta sẽ làm gì ở đây? Có chắc đây là nơi đúng không? Nếu không tìm được chỉ dẫn, chúng ta sẽ phải quay lại điểm xuất phát mà thôi.”
Giọng trầm kia lại vang lên, lần này đầy tự tin hơn. “Chúng ta không còn nhiều thời gian. Các thử thách sắp tới có thể sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Hồ này chắc chắn ẩn chứa điều gì đó mà những kẻ thách thức khác đã bỏ qua—hoặc có thể họ đã phát hiện ra từ lâu nhưng cố tình giữ kín. Tao không tin rằng không ai trong số họ không nhận ra sự bất thường của nơi này.”
“Manh mối để lên tầng tiếp theo vẫn còn thiếu sót. Nếu chúng ta tìm được thứ gì đó ở đây, đó sẽ là một lợi thế không nhỏ. Nhưng đừng quên, nếu bọn tao có thể nghĩ đến điều này, thì chắc chắn cũng có kẻ khác đang hành động.”
Giọng nói kia ngừng lại một chút, giọng điệu trở nên trầm ngâm hơn:
“Không loại trừ khả năng có kẻ đã ở đây trước chúng ta và để lại cạm bẫy. Hãy cẩn thận.”
Bạch Phạm đứng yên, nín thở, không dám gây ra dù chỉ một tiếng động. Những lời của họ khiến hắn nhận ra một điều quan trọng: Những người này cũng là những kẻ thách thức, và họ đang tìm kiếm một thứ gì đó cụ thể—một manh mối có thể giúp họ tiến lên tầng tiếp theo.
Nhưng đó có thực sự là tầng 2 không? Cho đến giờ, Bạch Phạm thậm chí còn chưa biết cách để lên tầng tiếp theo, cũng không chắc liệu thứ đang chờ phía trước là tầng 2, tầng 5 hay một con số xa hơn.
Họ không khác gì hắn, cũng đang đấu tranh để sinh tồn và tiến xa hơn trong Tòa Tháp Arka. Nhưng khác với Bạch Phạm, họ dường như có tổ chức và thông tin rõ ràng hơn. Điều đó có nghĩa là họ đã chuẩn bị kỹ lưỡng trước khi đặt chân vào đây, hoặc đã nhận được chỉ dẫn từ một nguồn nào đó.
“Nếu bọn họ biết về manh mối này, thì còn bao nhiêu người khác cũng biết? Mình đã bỏ lỡ điều gì sao?” Bạch Phạm thầm nghĩ.
Hắn không thể chắc chắn liệu nhóm này có phải là mối đe dọa hay không, nhưng có một điều rõ ràng—hắn cần phải tìm hiểu về hồ nước này càng sớm càng tốt. Nếu đây thực sự là chìa khóa, hắn phải hành động trước khi quá muộn.
Một người khác trong đoàn lên tiếng, giọng hạ thấp. “Vậy nếu tìm được chỉ dẫn, chúng ta sẽ làm gì tiếp theo? Liệu có thể tự mình lên hay cần phải hợp tác với nhau?”
Giọng trầm suy nghĩ một lúc, rồi đáp. “Chúng ta phải thận trọng. Đoàn người này không phải ai cũng có thể tin tưởng, nhất là khi mối quan hệ của chúng ta chỉ là hợp tác tình báo.”
Một chút im lặng trôi qua, rồi giọng nói lại vang lên, nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán. “Nhưng nếu chúng ta hợp tác chặt chẽ, việc vượt qua các tầng tiếp theo có thể sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
Bạch Phạm cảm thấy trong lòng như có một luồng suy nghĩ vỡ òa. Đây chính là cơ hội—một tấm bản đồ dẫn đến một manh mối quan trọng. Điều này có thể là chìa khóa để hắn tiến xa hơn trong thử thách này, dù hắn không chắc đây có phải là tầng 2 hay không, nhưng chắc chắn nó đầy rủi ro.
Tuy nhiên, hắn biết rõ rằng dù cơ hội trước mắt có hấp dẫn, những người này không phải là đồng minh. Họ có mục đích riêng, và sự hợp tác này chỉ là một phần trong trò chơi tàn khốc của Tòa Tháp Arka. Hắn không thể thiếu cảnh giác, không thể để mình bị cuốn vào những mưu đồ của họ. Mỗi bước đi cần phải tính toán kỹ lưỡng.
Bạch Phạm quyết định rời đi. Dù những thông tin thu thập được rất đáng giá, nhưng quanh hồ này không phải là nơi an toàn để đối đầu hay đặt cược.
Hắn biết rõ, lúc này không phải là thời điểm thích hợp để tiếp xúc trực tiếp với nhóm người này. Càng ngày càng có nhiều ẩn số, và Bạch Phạm không thể mạo hiểm khi chưa hiểu rõ tình hình.
Hắn lặng lẽ rời khỏi khu vực hồ, quay lại sâu hơn vào trong bóng tối của khu rừng. Bước đi nhẹ nhàng, hắn không quên ghi nhớ từng chi tiết của cuộc gặp gỡ vừa rồi.
Mặc dù nhóm người kia có vẻ không nhận ra sự hiện diện của hắn, nhưng Bạch Phạm vẫn giữ tâm trạng cảnh giác.
Hắn làm mọi việc có thể nghĩ ra để xóa dấu vết, từ việc xóa những dấu chân vừa để lại trên mặt đất đến việc tẩy sạch bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy có người vừa đi qua khu vực này.
Mọi hành động đều được thực hiện trong im lặng và nhanh chóng, không để lại một chút dấu vết nào có thể bị phát hiện sau này.
Đi được một đoạn dài, Bạch Phạm bắt đầu chỉnh lý lại những thông tin vừa thu thập được.
Thông tin mà hắn thu thập được không chỉ đơn giản là manh mối dẫn lên tầng trên. Điều quan trọng hơn chính là hắn nhận ra sự phân chia rõ rệt giữa các kẻ thách thức.
Những người này không phải là một nhóm đơn lẻ. Họ được chia thành nhiều nhóm nhỏ, mỗi nhóm có mục đích và phương thức hành động riêng.
Và mặc dù hắn chưa biết tầng tiếp theo là tầng nào, nhưng rõ ràng, họ đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng cho những thử thách phía trước.
Một số có thể hợp tác, nhưng sự tin tưởng giữa họ là điều không thể chắc chắn. Những lời nói về "hợp tác tình báo" và "không thể tin tưởng" là dấu hiệu rõ ràng rằng những kẻ thách thức này sẽ không dễ dàng buông tha cho nhau.
Càng suy nghĩ về điều này, Bạch Phạm cũng nhận ra rằng sự cạnh tranh giữa các nhóm đang ngày càng khốc liệt.
Mặc dù mục tiêu chung của họ là vươn đến các tầng cao hơn, nhưng cách thức và động cơ của mỗi nhóm lại hoàn toàn khác biệt.
Điều này mở ra rất nhiều khả năng, nhưng cũng đầy rẫy nguy hiểm. Những thông tin thu thập được vô cùng quan trọng, nhưng Bạch Phạm hiểu rằng không thể vội vàng hành động.
Bạch Phạm cần bình tĩnh lại, bắt đầu suy ngẫm về cách tiếp cận tiếp theo. Chắc chắn hắn phải tìm hiểu thêm về các nhóm này, nhưng cần phải có thời gian và sự kiên nhẫn để không bị cuốn vào những cạm bẫy mà họ giăng ra.
---
Trời đang dần tối, Bạch Phạm đã tìm được một gốc cây có tán rộng vừa đủ che chắn cho hắn, đồng thời tạo ra một vị trí lý tưởng để quan sát từ xa.
Từ nơi này, hắn có thể nhìn thấy rìa hồ, nhưng chưa thể quan sát tường tận những gì diễn ra trên mặt nước hay quanh đó.
Bầu không khí xung quanh tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió thổi qua những tán cây, mang theo hơi lạnh của buổi chiều muộn.
Bạch Phạm không vội nhìn kỹ hồ mà chỉ tập trung vào những suy nghĩ đang xoay vần trong đầu. Đột nhiên, hắn chợt nhận ra một mảnh ghép mà mình đã bỏ quên: tấm bản đồ mà trưởng làng Bách Xuyên đã giao cho hắn.
Tấm bản đồ không phải là thứ hắn có thể bỏ qua. Nhìn nhận một cách cẩn thận, hắn chợt nhận ra một điều quan trọng mà trước đó hắn đã không chú ý đến: trưởng làng Bách Xuyên chắc chắn đã đến đây, chính tại khu vực này, để có thể vẽ ra tấm bản đồ ấy.
Nếu chỉ là những ghi chú mơ hồ từ bản đồ, hắn đã có thể bỏ qua. Nhưng nhìn vào những dấu hiệu trên bản đồ, Bạch Phạm biết rằng đây không phải là thứ có thể đơn giản mà có được từ xa.
Những điểm đánh dấu và các ký hiệu này không chỉ đơn thuần là các hướng dẫn. Chúng phản ánh những quan sát tỉ mỉ của người đã thực sự tới tận nơi.
Bạch Phạm ra rằng, nếu trưởng làng có thể vẽ bản đồ này, ông phải đã từng ở gần hồ, hoặc thậm chí đi dọc theo khu vực này.
Và có thể, những manh mối quan trọng vẫn còn được giấu kín đâu đó trong chính tấm bản đồ này, những gì Bạch Phạm chưa thể thấy được.
Dù đã biết rằng tấm bản đồ này quan trọng, Bạch Phạm vẫn không thể bỏ qua sự cảnh giác. Hắn tiếp tục ngồi đó, không vội vàng hành động.
Những gì đã thu thập được mới chỉ là những mảnh ghép đầu tiên. Để thực sự hiểu được, hắn cần phải tiếp cận gần hơn, tìm hiểu kỹ hơn về những gì đang xảy ra ở tầng 1 này. Nhưng lúc này, hắn biết rõ: không phải lúc để vội vã.
-----
HẾT CHƯƠNG 5