Tiếng gõ cửa vang lên, dồn dập và không có dấu hiệu dừng lại.
Bạch Phạm hé mắt, ánh sáng ban mai xuyên qua những khe gỗ của căn nhà nhỏ. Hắn lồm cồm ngồi dậy, nhận ra lưng mình đau ê ẩm vì nằm trên sàn cả đêm. Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục, kèm theo giọng nói quen thuộc của trưởng làng Bách Xuyên:
“Dậy đi, cậu trai. Đến lúc phải thực hiện lời nói rồi.”
Bạch Phạm khẽ cau mày, đứng dậy, vươn vai một cách lười biếng rồi mới lững thững bước ra mở cửa. Trước mặt hắn là trưởng làng, phía sau lão có thêm vài người dân làng. Ai cũng nhìn hắn với vẻ mặt bình thản, như thể họ đã đoán trước được tình huống này.
“Vội vậy sao?” Hắn hỏi, giọng vẫn còn vương chút ngái ngủ.
“Hôm qua chính cậu nói như vậy.”
Bạch Phạm xoa mặt, cố tìm cớ: “Bây giờ, nếu tôi xin ở lại thêm mấy ngày, có thể không?”
Bách Xuyên nhìn hắn chằm chằm, không nói gì.
Hắn cười trừ: “...Được, nhỉ?”
“Không.”
“…Ít nhất cho tôi rửa mặt trước chứ?”
“Không.”
“Chỉ rửa mặt thôi mà, thật đấy.”
Trưởng làng liếc nhìn những người dân xung quanh, như để hỏi xem có ai tin lời Bạch Phạm không. Nhưng tất cả đều im lặng.
Bạch Phạm thở dài, chấp nhận số phận.
---
Mặc dù ngoài miệng không ngừng càu nhàu, hắn vẫn phải sửa soạn rời đi. Khi bước qua ngưỡng cửa, cảm giác quen thuộc của sự bất an dâng lên trong lòng. Hắn biết, một khi rời khỏi đây, mọi thứ sẽ trở nên nguy hiểm hơn. Nhưng hắn không thể không đi.
Tuy nhiên, trước khi rời đi, hắn vẫn muốn thử xem có thể kiếm thêm chút lợi ích gì từ nơi này không.
Hắn quay sang nhìn Bách Xuyên, hắng giọng rồi hỏi:
“Ông lão, ông tên gì?”
Trưởng làng nhìn hắn bằng ánh mắt khó hiểu: “Cậu không biết?”
Bạch Phạm nhún vai, tỏ vẻ vô tội: “Chúng ta chỉ mới gặp nhau đêm qua mà.”
Bách Xuyên hơi nheo mắt, như đang đánh giá xem hắn có đang nói dối hay không. Sau một lúc, lão mới đáp:
“Ta là Bách Xuyên. Nhưng cậu có thể gọi ta là trưởng làng, ai gặp ta cũng gọi như thế.”
Bạch Phạm gật gù, rồi đột nhiên nở một nụ cười đầy ẩn ý:
“Trước khi đi, trưởng làng có thể cho tôi vài thứ phòng thân được không? Ông chắc cũng biết ở trong rừng khó sống lắm mà.”
Trưởng làng khoanh tay trước ngực: “Ta đã cho cậu ở nhờ đây một đêm, vẫn chưa đủ hả?”
“Nhưng ông có thấy ai bước vào rừng mà chỉ có mỗi một con dao bao giờ chưa? Cho tôi thêm một ít trợ giúp nữa đi mà, xin ông đó.”
Bách Xuyên không đáp ngay. Lão chỉ nhìn hắn, ánh mắt chứa đựng một tia cân nhắc. Người dân xung quanh cũng im lặng quan sát, dường như đang chờ xem vị trưởng làng sẽ quyết định thế nào.
Sau một hồi, lão thở dài, lắc đầu. “Đi theo ta.”
Bạch Phạm lập tức nở một nụ cười ranh mãnh, bước nhanh theo sau.
---
Bạch Phạm bước theo sau trưởng làng Bách Xuyên, đôi chân lười biếng lê từng bước trên nền đất cứng. Hắn không vội, thậm chí còn cố tình chậm rãi để tận hưởng chút cảm giác an toàn cuối cùng trước khi phải rời khỏi ngôi làng này.
Ngôi làng lúc sáng sớm yên bình đến kỳ lạ. Ánh mặt trời chỉ vừa ló dạng, trải một lớp sáng dịu dàng lên những mái nhà gỗ cũ kỹ. Không khí có chút se lạnh, thoang thoảng mùi khói bếp và cỏ dại. Một vài người dân đã thức dậy, họ đứng bên ngoài nhà nhìn hắn, ánh mắt xen lẫn tò mò và bình thản.
Trưởng làng không nói gì, chỉ tiếp tục dẫn đường. Cuối cùng, cả hai dừng lại trước một căn nhà nhỏ nằm hơi tách biệt so với phần còn lại của làng. Cánh cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng kẽo kẹt khi Bách Xuyên đẩy vào, để lộ một khung cảnh bên trong khá bừa bộn.
Đồ đạc vứt lung tung khắp nơi, những bao tải nhỏ xếp chồng lên nhau một cách lộn xộn, vài cái hòm gỗ mở toang, bên trong chứa đủ thứ lặt vặt từ vũ khí hư hỏng đến quần áo cũ kỹ. Trên bàn, một số cuộn giấy da nằm rải rác, cạnh đó là một con dao găm đã bị rỉ sét.
Bách Xuyên không quan tâm đến sự bừa bộn của căn phòng, lão bước thẳng đến góc nhà, lục lọi một hồi rồi quăng về phía Bạch Phạm một cái túi da nhỏ.
“Đây, trong đó là một ít lương thực và nước sạch. Cầm lấy.”
Bạch Phạm bắt gọn cái túi, kiểm tra sơ qua rồi nở một nụ cười hài lòng. “Cảm ơn trưởng làng.”
Nhưng hắn vẫn đứng yên đó, không có dấu hiệu sẽ rời đi ngay.
Bách Xuyên liếc nhìn hắn, lão nhíu mày. “Cậu mặt dày thật.”
Bạch Phạm nhún vai. “Ai biết ngoài nơi hoang dã có gì chứ. Có thể có người biết nhưng không phải tôi.”
Bách Xuyên nhìn hắn một lúc, rồi lại lục lọi trong đống đồ trước khi ném cho hắn một cuộn giấy da. “Cầm lấy.”
Bạch Phạm mở cuộn giấy ra, lướt mắt qua những nét vẽ nguệch ngoạc. “Đây là gì?”
“Bản đồ sơ bộ của khu vực này. Tất nhiên sẽ chẳng có cái làng này.”
Bạch Phạm quan sát kỹ hơn. Quả nhiên, trên tấm bản đồ chỉ đánh dấu những khu vực chính như rừng rậm, sông suối, và một vài dấu hiệu cảnh báo. Nhưng vị trí chính xác của ngôi làng không hề xuất hiện.
Hắn cuộn lại bản đồ, nhét vào túi, nhưng vẫn không có ý định rời đi.
“Còn gì nữa không?”
Bách Xuyên thở dài. “Cậu đoán xem.”
Bạch Phạm làm vẻ mặt suy tư, sau đó nghiêm túc nói: “Có phải là một con dao để dựng lều và gọt hoa quả không?”
Trưởng làng liếc mắt xuống thắt lưng hắn, nơi thanh Dao Khế Ước vẫn được buộc chặt. “Vậy con dao của cậu để làm gì?”
Bạch Phạm nghiêm túc đáp: “Con dao này dùng không được.”
Bách Xuyên nhìn hắn chằm chằm một lúc lâu, như muốn xác định xem hắn có đang đùa không. Nhưng rồi lão chỉ thở dài, lục lọi trong đống đồ một lần nữa, lần này lâu hơn một chút. Cuối cùng, lão lôi ra một con dao găm nhỏ, lưỡi sáng loáng, cán gỗ đơn giản nhưng chắc chắn, rồi ném về phía Bạch Phạm.
“Đây, con dao của cậu này.”
Bạch Phạm nhanh chóng bắt lấy, kiểm tra độ sắc bén của lưỡi dao, sau đó cẩn thận cất vào trong túi.
Bách Xuyên khoanh tay, giọng nghiêm túc: “Ta sẽ không cho cậu bất cứ thứ gì nữa đâu. Đi đi.”
Bạch Phạm vẫn đứng yên.
Trưởng làng hơi nheo mắt. “Mặt dày cũng vô dụng. Đừng để ta phải đưa người tiễn cậu đi.”
Hắn biết lão không nói đùa. Nếu còn lỳ lợm thêm chút nữa, có khi hắn sẽ bị mấy người dân làng “hộ tống” ra khỏi đây thật.
Bạch Phạm cười trừ, xốc lại túi đồ trên vai. “Vâng, tôi đi luôn đây.”
Nói xong, hắn quay người bước ra khỏi căn nhà, chuẩn bị đối mặt với thế giới hoang dã bên ngoài.
---
Ngày đầu tiên, Bạch Phạm nhận ra rằng cuộc sống nơi hoang dã không hề đơn giản như hắn từng nghĩ. Ban ngày còn tốt mắt lạnh, hắn còn có thể hoạt động bình thường.
Ban đêm, cái lạnh buốt giá len lỏi qua lớp vải áo mỏng manh, khiến hắn run lên bần bật. Rừng rậm, tưởng chừng là nơi đầy sức sống, lại là một mê cung không lối thoát, nơi mỗi tán lá, mỗi thân cây đều giống nhau đến khó phân biệt.
Dẫu vậy, Bạch Phạm vẫn cảm thấy may mắn khi đi theo chỉ dẫn của ghi chú. Hắn nhận ra rằng, khi mới vào tầng 1, nếu ngay lập tức chạm trán với những mối nguy hiểm này, có lẽ hắn đã không thể đứng ở đây mà suy nghĩ về sinh tồn.
Đêm đầu tiên, Bạch Phạm buộc phải tìm cách tự bảo vệ mình. Những âm thanh kỳ lạ bắt đầu vang lên từ sâu trong rừng: tiếng gầm gừ như của một con thú săn mồi, tiếng bước chân nặng nề nghiền nát lớp lá khô, và cả tiếng rít ghê rợn vọng lại từ xa. Hắn không đủ can đảm để đối mặt với chúng, ý nghĩ ẩn náu trở thành lựa chọn tốt nhất lúc này.
Bạch Phạm quyết định leo lên một cây cao để ẩn náu qua đêm, tránh xa những nguy hiểm rình rập dưới mặt đất. Tuy nhiên, việc này không hề dễ dàng, đặc biệt khi sức lực của hắn đã cạn kiệt sau cả ngày di chuyển không ngừng nghỉ.
Thân cây vừa trơn trượt phủ đầy rêu vừa cao ngất, khiến mỗi lần bám víu của hắn đều trở nên chông chênh. Mồ hôi chảy dài, bàn tay hắn đau nhức vì cọ sát vào lớp vỏ cây thô ráp.
Trong khoảnh khắc gần như tuyệt vọng, ánh mắt hắn lướt qua con dao đá mà Bách Xuyên đưa cho cùng mảnh kim loại gỉ sét có 70% tự làm mình bị thương mà hắn tình cờ nhặt được ngoài tháp ra.
Một ý tưởng lóe lên trong đầu. Bạch Phạm nhanh chóng sử dụng dây thừng từ chiếc túi của Bách Xuyên để cố định con dao và mảnh kim loại lên thân cây, biến chúng trở thành những bậc thang tạm thời, giúp hắn có điểm tựa để tiếp tục leo lên.
Hắn không thể không cảm thán bản thân phải sử dụng những vật dụng này sớm như vậy. Trong hoàn cảnh ngặt nghèo, những món đồ tưởng chừng đơn giản lại trở thành cứu tinh, giúp hắn từ từ tiến lên cao hơn.
Sau một hồi vật lộn, kiên nhẫn bám víu vào từng điểm tựa, cuối cùng Bạch Phạm cũng leo lên một nhánh cây đủ cao, nơi hắn có thể tạm nghỉ mà không lo bị nguy hiểm từ mặt đất đe dọa.
Dựa lưng vào thân cây thô ráp, hắn thở hắt ra, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập khi nhận ra mình đã vượt qua được hôm đầu tiên trong chặng đường sinh tồn nơi hoang dã.
Ngồi trên cao, giữa bóng tối âm u, Bạch Phạm cảm nhận từng cơn gió lạnh thấu xương, từng tiếng động rờn rợn vọng lên từ mặt đất khiến lòng hắn không yên.
Âm thanh của những bước chân nặng nề, tiếng gầm gừ xa xăm, và cả những tiếng hú kéo dài, như thể cả khu rừng đều muốn nhấn chìm hắn trong nỗi sợ.
Đêm hôm đó, Bạch Phạm không tài nào chợp mắt. Hắn ép bản thân giữ bình tĩnh, tự nhủ rằng nếu để nỗi sợ hãi chi phối, hắn sẽ không thể sống sót. Dù cơ thể mệt mỏi, ánh mắt hắn lại dần trở nên kiên định hơn, ý chí cầu sinh cũng mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Đây không chỉ là một đêm mất ngủ, mà còn là bài học đầu tiên dạy hắn cách đối mặt với nỗi sợ hãi và vượt qua giới hạn của bản thân để tồn tại.
Với Bạch Phạm, bài học này không chỉ khắc sâu vào hiện tại mà còn trở thành một ký ức khó quên, định hình con đường hắn sẽ bước đi trong tương lai.
Khi ánh sáng đầu tiên của ngày mới chiếu qua những tán lá, Bạch Phạm nhìn xuống dưới, khu rừng vẫn yên tĩnh như thể những đe dọa của đêm qua chỉ là ảo giác. Nhưng hắn biết rõ, vận may không thể mãi là thứ duy nhất giúp hắn sống sót.
Bạch Phạm đi xuống thân cây, toàn thân rã rời nhưng tâm trí lại vô cùng rõ ràng. Nếu muốn sống sót trong môi trường này, hắn cần học cách thích nghi và sinh tồn.
“Không thể dựa vào may mắn mãi được,” hắn lẩm bẩm, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Từ giây phút đó, Bạch Phạm quyết định sẽ không chỉ sống sót, mà còn phải làm chủ số phận mình trong thế giới hoang dã này.
------
Những ngày tiếp theo, Bạch Phạm dần làm quen với cuộc sống hoang dã, bắt đầu từ việc tập chế tạo bẫy dựa trên những mảnh ký ức mơ hồ còn sót lại.
Tuy nhiên, những chiếc bẫy đầu tiên đầy sai lầm và liên tục hỏng hóc. Dây buộc quá lỏng, cơ chế không đủ mạnh, hoặc đôi khi bẫy bị gãy ngay khi thử nghiệm. Dù vậy, hắn không nản lòng mà kiên trì cải tiến từng ngày.
Khi bẫy bắt đầu hoạt động hiệu quả hơn, Bạch Phạm nhận ra rằng phần lớn các sinh vật nhỏ ở tầng 1 chỉ hoạt động vào ban ngày, nhưng đêm mới là thời gian các loài lớn bắt đầu đi săn.
Dẫu vậy, ngay cả những loài nhỏ này cũng rất khó bắt, chúng có những đặc điểm kỳ lạ khiến việc săn bắt trở nên đầy thử thách.
Một vài con thú nhỏ vô cùng kỳ lạ: có con bắn ra những chiếc gai sắc nhọn từ lớp lông của nó, con khác thì luôn nhạy cảm với bất kỳ tiếng động nhỏ nào, khiến việc tiếp cận chúng trở nên vô cùng khó khăn.
Những lần đối mặt này khiến Bạch Phạm nhận ra sự nguy hiểm tiềm tàng của môi trường mới, hắn phải cảnh giác và thận trọng hơn trong từng bước đi.
Không chỉ tập trung vào việc chế tạo bẫy, Bạch Phạm còn phải đối mặt với nguy cơ cạn kiệt nguồn thức ăn và nước uống.
Số lượng thực phẩm mà trưởng làng cung cấp trước đó đã dần cạn kiệt, buộc hắn phải nhanh chóng tìm cách tự mình bổ sung.
Cùng với việc đặt bẫy, Bạch Phạm dành thời gian tìm kiếm nguồn nước sạch, trái cây an toàn, và những loại thực phẩm tiềm năng khác.
Dựa trên các ghi chú và những thử nghiệm thực tế, Bạch Phạm dần học cách phân biệt giữa trái cây độc hại và những loại an toàn để ăn, cũng như xác định các khu vực có khả năng chứa nguồn nước ngọt.
Không phải là Bạch Phạm chưa từng nghi ngờ các dòng ghi chú. Có lần hắn thử dùng một ít trái cây lạ cảnh báo【ăn vào sẽ thăng thiên】 làm mồi cho bẫy.
Kết quả bất ngờ hơn mong đợi: hắn đã thành công giết được một con vật nhỏ, chứng minh rằng thậm chí cả sinh vật trong tầng này cũng phải e dè trước những loại độc tố tự nhiên.
Kết quả này khiến Bạch Phạm rút ra vài kết luận khá hay:
Ghi chú chỉ xuất hiện khi hắn nhìn vào một vật gì đó, và vật đó phải nằm trong tầm mắt của hắn. Điều này đã được xác thực ngay từ ở ngoài tháp.
Mặc dù giọng điệu của ghi chú luôn đầy mỉa mai và khó chịu, Bạch Phạm cũng nhận ra rằng ít nhất, ghi chú có thể tin tưởng được ở một mức độ nào đó.
Nó sẽ không gây hại cho hắn và cung cấp những thông tin hữu ích, dù không hoàn toàn rõ ràng.
Thậm chí, mặc dù ghi chú không bao giờ nói thẳng, như khi chỉ đơn giản ghi 【ăn vào sẽ thăng thiên】 Bạch Phạm vẫn có thể hiểu được cách sử dụng nó, chẳng hạn như trong việc làm mồi cho bẫy.
Dù những nỗ lực thử nghiệm này tiêu tốn không ít thời gian và cũng dẫn đến nhiều lần thất bại, nhưng từng bước một, Bạch Phạm bắt đầu thích nghi với nhịp sống hoang dã tại tầng 1.
Các kỹ năng sinh tồn của hắn dần được cải thiện, Bạch Phạm bắt đầu tự tin hơn trong việc đối mặt với những thử thách phía trước.
------
Trở lại với cuộc sống hoang dã, hiện giờ là giữa trưa, những tia nắng mặt trời xuyên qua những đám mây âm u, chiếu sáng lên không gian tĩnh lặng.
Ánh sáng le lói dường như không đủ để làm ấm không khí mát lạnh, nhưng cũng đủ để Bạch Phạm cảm nhận sự tĩnh lặng của rừng.
Nhìn vào thành quả đầu tiên – một bữa ăn đơn giản với sinh vật mới săn được và vài loại rau rừng, Bạch Phạm cảm nhận sự sống dần trở nên vững vàng hơn, không còn mong manh như trước.
Những bước đi đầu tiên trong hành trình sinh tồn giờ đã bắt đầu đơm hoa kết trái. Bạch Phạm không còn cảm thấy cô đơn và lạc lõng như lúc mới bước vào tầng 1 nữa.
Cẩn thận sử dụng dụng cụ đánh lửa, Bạch Phạm cố gắng không làm ồn, tránh đánh thức các sinh vật săn mồi vốn chỉ xuất hiện vào ban đêm.
Hắn biết rằng nếu quá ồn ào sẽ là dấu hiệu thu hút chúng đến gần, và một khi bị phát hiện, không có nơi nào an toàn trong khu rừng này.
Mùi khói từ lửa bắt đầu lan tỏa trong không gian, khiến Bạch Phạm vừa lo lắng vừa cảm thấy một chút nhẹ nhõm. Mặc cho ánh sáng và mùi khói có thể thu hút sự chú ý không mong muốn, nhưng trong khoảnh khắc này, được sưởi ấm và nếm chút thức ăn làm dịu đi sự căng thẳng mà hắn luôn mang theo.
Được ăn no một bữa trong hoàn cảnh này là điều không hề dễ dàng, hắn biết điều đó,mình cần phải nhanh chóng ăn để lấy lại sức cho những thử thách phía trước.
Nhìn vào làn khói mỏng manh cuộn lên giữa những tán cây rậm rạp, những mảnh ký ức mơ hồ bất chợt hiện lên. Những hình ảnh rời rạc, không rõ ràng, như thể chúng đang bị phủ đầy sương mù. Bạch Phạm cố gắng ghép nối chúng lại, như thể đang lần mò một bức tranh tan vỡ.
Giữa dòng suy nghĩ rối bời, một câu nói bí ẩn bỗng vang vọng trong đầu hắn, mơ hồ như âm thanh của một ký ức xa xăm:
"Ước mơ của tớ là trở thành một vị anh hùng được người người ngưỡng mộ, một người có thể giải quyết mọi khó khăn mà chúng ta đang phải đối mặt."
Lời nói ấy hiện lên rõ ràng, như thể người nói đang đứng ngay trước mặt hắn. Nhưng dù cố gắng đến đâu, Bạch Phạm vẫn không thể nhớ được ai đã nói ra câu đó, hay vì sao nó lại xuất hiện trong khoảnh khắc này.
Hắn cảm nhận được một cảm giác quen thuộc kỳ lạ, như thể câu nói ấy từng rất quan trọng đối với mình, nhưng ý nghĩa thực sự của nó giờ đây lại nằm ngoài tầm với.
Bạch Phạm khẽ lắc đầu, tự nhủ: "Không có thời gian để bận tâm đến những thứ mình không nhớ. Nếu muốn tìm ra câu trả lời, trước tiên phải sống sót."
Dẫu vậy, câu nói ấy vẫn không chịu rời khỏi tâm trí Bạch Phạm, vang vọng mãi như một lời nhắc nhở vô hình. Nó không chỉ là ký ức mơ hồ mà còn như một lời hứa chưa hoàn thành, một mục tiêu lớn lao nào đó mà hắn từng theo đuổi. Một thứ gì đó vượt xa khỏi bản thân, buộc hắn phải nỗ lực tìm lại.
Trong lòng Bạch Phạm, một quyết tâm mạnh mẽ nhen nhóm. Hắn biết mình không thể tự mãn chỉ vì một bữa ăn đơn giản. Khu rừng này không phải là nơi an toàn để dừng chân quá lâu.
Nó đầy rẫy những nguy hiểm rình rập, và nếu muốn tiến xa hơn trong Tòa Tháp Arka, hắn phải học cách làm chủ thế giới này thay vì chỉ trốn chạy khỏi nó.
Mỗi bước chân trên con đường gồ ghề, mỗi hơi thở trong bầu không khí căng thẳng, đều nhắc nhở Bạch Phạm rằng sự sống không chỉ là tồn tại mà còn là chinh phục.
Và hắn, kẻ từng bị lãng quên giữa những ký ức đứt đoạn, sẽ phải viết nên câu chuyện của chính mình trong cái thế giới hỗn loạn này.
-----
HẾT CHƯƠNG 4