Tầng hai nhìn qua không quá cao, nhưng phải đến khi tự mình ngã như này mới biết rằng, cũng chỉ là “nhìn qua” mà thôi.
Hơn nửa đêm bị xe cứu thương kéo đến bệnh viện, rồi phải bận bịu lo làm các thủ tục cho một người xa lạ. Mãi mới xong xuôi, Tạ Ninh ngồi bên cạnh giường bệnh, chăm chú nhìn cái chân bó thạch cao trước mặt, trong đầu toàn là trách nhiệm hình sự và tranh chấp dân sự.
Người thiếu niên nằm trên giường bệnh mặc đồng phục Nam Cao, lúc này cậu ta cũng không chớp mắt ngó chằm chặp Tạ Ninh.
“Cậu ở bên Dương Trừng.” Đối phương khẳng định.
Tạ Ninh cúi đầu, ngó trên người mình rõ là đang mặc một bộ quần áo bình thường thoải mái.
“Ừ.” Cậu cứng nhắc gật đầu, bị thiếu niên nhìn chăm chú vậy có hơi mất tự nhiên.
Chủ yếu do ánh mắt kia quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức cậu không cách nào liên tưởng được với cái người mới mười phút trước thôi còn thảm thiết kêu đau.
“Cậu biết tôi sao?”
Thiếu niên xấu hổ sờ sờ mũi, ánh mắt lảng tránh trả lời: “Từng nhìn thấy cậu mặc đồng phục về nhà. Yên tâm, cái chân này không liên quan tới cậu đâu, cũng tại tôi đứng không vững.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT