Chỉ cần ghi chú lại là sẽ không quên, nhưng việc ghép vần này cậu ta vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, cứ cầm điện thoại nghịch mãi.
Văn Tiêu thấy Hoắc Triển Ngôn vừa nói xong lại chúi mắt vào màn hình, thầm nghĩ: Cậu ta mà nhớ mới lạ.
“Hơn nữa, tôi lớn hơn cậu, cậu nên gọi tôi là anh.” Hoắc Triển Ngôn ngồi bệt xuống đất, tay vẫn không rời điện thoại, “Tôi sẽ không để ai bắt nạt cậu đâu! Như mấy đứa lúc nãy, tôi có thể đánh cả đám luôn!”
Văn Tiêu liếc nhìn cậu ta, hờ hững nói: “Cậu đánh cả đám? Cậu là bị đám đó đánh mới đúng.”
Nghe Hoắc Triển Ngôn nói vậy, cậu có cảm giác cậu ta đang đơn phương tuyên chiến với cả lớp.
Nhớ lại cảnh Hoắc Triển Ngôn vừa lao vào đánh nhau, Văn Tiêu nghĩ, nếu cậu ta không khỏe như một con gấu thì chắc giờ này đã nằm bẹp dí rồi, chứ đâu còn sức mà hô hào.
Lãnh Thư Thành ngoảnh mặt đi, nhỏ giọng: “Tôi sinh ngày 21 tháng 9… cũng là anh.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT