Văn Tiêu không thể không nhận ra sự lúng túng và giấu giếm trong ánh mắt của anh, khiến cảm xúc trong lòng cậu trở nên phức tạp khó tả.
Phải chăng Văn Ngọc đã ngồi ở đây lâu như vậy chỉ để chờ đợi cậu?
Và còn cả những chú mèo nhỏ nữa.
Chú mèo vằn trong lòng cậu không ngừng cọ cọ, thật gần gũi, trong khi chú mèo tam thể khác thì vẫn trốn trong ổ, có vẻ chưa thích nghi với môi trường mới.
“Ăn cơm thôi.” Văn Thiên Hà nói, rồi đặt tờ báo xuống và tiến về phía phòng ăn.
Văn Tiêu ôm mèo, đứng bên bàn nhìn qua tờ báo mà cha vừa đặt xuống, lòng tràn ngập nghi ngờ. Những tờ báo này thường là bản mới phát hành vào buổi sáng, cha chỉ đọc khi ăn sáng, chưa bao giờ mở ra vào buổi tối.
Có lẽ sáng nay cha đã quên đọc nó?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT