Ngay lúc đó Cố Ninh trừng to mắt nhìn Hắc Kính trong tay Thẩm Minh Vũ.
Thứ ấy, là huyền thạch từ thời xa xưa.
Cô đã rất lâu chưa từng thấy cái thứ kia. Lần cuối cùng cô gặp được là trong tay một chàng trai trẻ, nhưng sau đó chàng trai ấy đã…
Cố Ninh lắc đầu, cô thật sự không nhớ rõ những chuyện trước kia, quá nhiều.
“Họ có tới kịp không?”
An Lê cảm thấy bảo bối trên người Thẩm Minh Vũ rất nhiều, chiếc gương kia vừa nhìn là biết pháp khí cấp cao rồi.
“Cố gắng kiên trì thêm tầm mười phút nữa, họ chắc chắn sẽ đến.”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Minh Vũ gọi quân cứu viện, lần này có lẽ sẽ bị họ cười chết.
Nghĩ vậy, anh ta cảm thấy hơi đau đầu, ánh mắt nhìn huyết ảnh càng thêm đong đầy sự tức giận và sát ý.
Tề Lâm nhìn huyết ảnh đối phó đám người Thẩm Minh Vũ, cẩn thận nhìn sang Cố Ninh đang đứng ở phía trong góc.
Cố Ninh ngước đầu nhìn cô ta, nhẹ gật đầu, tay chậm rãi đưa lên phất tay với huyết ảnh.
Huyết ảnh như cảm nhận được gì đó, cả cơ thể nó run lên, quả cầu máu đột nhiên nổ tung, ánh sáng đỏ rực mãnh liệt bao trùm toàn bộ quán lẩu trong Quỷ Vực.
Mà Quân đội thuộc Bộ phận Đặc Biệt ở bên ngoài cũng bị tiếng động ban nãy thu hút.
Lâm Hiên nhìn ánh sáng đỏ chiếu xạ từ quán lẩu nhuộm đẫm cả bầu trời trong Quỷ Vực, cả người cảm thấy không ổn.
“Dạng, dạng cảm giác đè ép này không phải chỉ là cấp bậc Quỷ Vương thôi. Boss hẳn sẽ không sao chứ?”
“Lâm Hiên, chúng tôi đến rồi.”
Ngay lúc Lâm Hiên đang sốt ruột, một giọng nói trong trẻo vang lên. Khi Lâm Hiên nghe được âm thanh ấy sắc mặt lập tức trở nên vui vẻ.
Anh ta quay đầu, cảm thấy ngoài dự đoán lại hưng phấn khi nhìn người vừa đến.
“Bạch Nguyệt, sao mọi người lại đến đây?”
“Chúng tôi nhận được điện báo khẩn cấp của Minh Vũ. Thằng nhóc kia thế mà gọi chúng tôi đến cứu viện.”
Một người đàn ông cao lớn đẹp trai với mái tóc màu xanh đậm đi đến, nhìn chăm chăm về phía Quỷ Vực trong quán lẩu bật cười đáp.
“Đúng vậy. Tôi thế mà lúc còn sống nhận được tin cứu viện của thằng nhóc kia. Chẳng qua là dựa theo hơi thở dao động ở đây có vẻ như không chỉ có Quỷ Vương thôi đâu.”
Một người đàn ông khác miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó, mái tóc đỏ chói lóa không kiềm chế. Ánh mắt anh ta cũng đang nhìn về phía Quỷ Vực đang phát ra ánh sáng đỏ như máu khổng lồ kia, ánh mắt hiện lên sự khác lạ.
“Đủ rồi. Bùi Thời, Quý Nhiên các cậu đừng có nói nhảm nữa, nhanh nhanh thi pháp cứu người đi. Cái thứ bên trong khó đối phó như vậy, A Vũ có thể sẽ gặp nguy hiểm đấy.”
Bạch Nguyệt trừng mắt nhìn hai người đàn ông kia, trong tay bỗng xuất hiện một đóa hoa trắng tinh. Cô ta lặng lẽ đẩy đóa hoa tiến vào Quỷ Vực, giây tiếp theo Quỷ Vực mở ra một cái hang động.
Cô ta trực tiếp dẫn theo hai người kia đi vào.
Sau khi ba người đã bước vào trong, hang động lập tức đóng lại.
Vẻ mặt Lâm Hiên khóc không ra nước mắt. Ba vị tổ tiên này không thể duy trì cái động thêm một chút để họ vào chung sao?
Lúc này Thẩm Minh Vũ đang ở trong lá chắn bảo vệ như nhận ra điều gì đó, khóe môi hơi cong, lạnh lùng mà nhìn huyết ảnh nói.
“Bây giờ mày có trốn cũng chẳng kịp đâu, hôm nay mày chết trên tay tao chắc rồi.”
Huyết ảnh nghe vậy thì không tỏ vẻ gì nhiều, chỉ là trong tay nó lại lần nữa ngưng tụ thêm một quả cầu máu.
Thẩm Minh Vũ biết không thể để đối phương hoàn thành việc ngưng tụ quả cầu máu, nhưng anh ta không rõ tại sao huyết ảnh lại lợi hại như thế, bản thân đã dùng tới pháp khí cấp bảy rồi mà đối phương chỉ dùng một quả cầu máu thôi là có thể đánh nứt lá chắn bảo vệ. Nếu bị nó đánh thêm một lần nữa cái lá chắn bảo vệ này chắc chắn sẽ bị đánh nát, pháp khí cấp bảy này cũng sẽ trở thành phế liệu.
“A Vũ!”
Đúng lúc này một bóng hình xinh đẹp vững vàng đáp xuống trước mặt Thẩm Minh Vũ, cùng lúc đó có hai bóng người xuất hiện trước mặt Tề Lâm.
Tề Lâm trợn tròn mắt, ba người này từ đâu ra vậy?
Bấy giờ Cố Ninh đi đến trước lá chắn bảo vệ, nhìn tấm chắn bảo vệ đã xuất hiện vết nứt lại nhìn sang ba người vừa xuất hiện kia, đáy mắt hiện lên sự tính kế.
Cô vươn tay ra, đầu ngón tay nhẹ sượt qua lá chắn bảo vệ, giây tiếp theo lá chắn ầm ầm vỡ vụn. Kim Cang Châu nháy mắt vỡ thành cát vụn rải rác trên mặt đất.
Thẩm Minh Vũ: “???”
“Ối mẹ ơi, Thẩm Minh Vũ, Kim Cang Châu của cậu cứ vậy mà nát à? Huyết ảnh kia đến từ đâu mà trâu bò thế?”
Quý Nhiên nhìn Kim Cang Châu nát vụn kia đau lòng thốt lên. Lúc trước anh ta và Thẩm Minh Vũ vì tranh giành Kim Cang Châu đó mà tranh giành đến mức anh chết tôi sống, bây giờ cái gì cũng không còn!
Bạch Nguyệt và Bùi Thời cũng cảm thấy kỳ quái. Tại sao huyết ảnh đó nhìn qua không có mạnh như trong tưởng tượng, ngay cả oán khí và quỷ khí trên người con quỷ Máu Xanh kia còn mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng nó vậy mà có thể đánh nát pháp khí cấp bảy. Phải biết rằng pháp khí đó có thể phòng ngự cấp bậc Quỷ Tương. Đồng nghĩa những ác ma nào dưới cấp bậc Quỷ Tương nhìn thấy loại pháp khí cao cấp này đều phải kiêng dè mà né xa.
Thật sự không ngờ tới huyết ảnh nhìn qua không có quỷ khí gì lại có sức mạnh lớn đến vậy.
“Bạch Nguyệt, Bùi Thời, Quý Nhiên! Ba người đừng bị huyết ảnh mê hoặc, cái huyết ảnh này có năng lực mạnh hơn tôi, chúng tôi cần phải hợp sức xử lý nó, không thể để nó sống được.”
Thẩm Minh Vũ kêu gọi kiếm của bản thân ra, đó là một cây linh kiếm cấp sáu, tên là Kiếm Thanh Huyền.
An Lê đứng bên cạnh đã sớm trợn tròn mắt. Thẩm Minh Vũ này tùy tiện đã có thể lấy ra một món pháp khí cao cấp, hơn nữa nếu cô ta không nhìn nhầm thì cây kiếm kia có thể tăng trưởng theo cấp bậc tu vi của chủ nhân.
Cô ta trong phút chốc vậy mà có ý muốn gia nhập bộ phận Đặc Biệt, nhưng cũng chỉ dừng lại trong nháy mắt mà thôi.
Cô ta ghét nhất là bị người khác quản lý, nếu thật sự gia nhập cái bộ phận đó, bản thân chắc chắn sẽ phải giúp đỡ nhà nước làm việc đến mức mệt chết mệt sống.
Phúc lợi tuy tốt, nhưng đó không phải điều cô ta cần.
“Aiz, cô đang nhìn cái gì vậy?”
Lục Thần không biết xảy ra chuyện gì đi đến, thấy An Lê đang ngây người nên hỏi một câu.
“Ai cần anh lo?”
An Lê trừng mắt liếc Lục Thần một cái, cô ta không quá muốn giao tiếp với cái kẻ nhát gan này nhiều, cô ta sợ anh ta lây nhiễm chỉ số IQ của mình cho cô.
“Hỏi chút thôi mà, hung dữ chi dữ vậy. Tôi chỉ cảm thấy cô gái đứng bên cạnh Thẩm Minh Vũ trông khá xinh. Hóa ra những người trong đạo môn các cô đều trông xinh đẹp đáng yêu như vậy.”
“Tôi không phải nè, không lẽ tôi trông xấu lắm à?”
Cố Ninh bất thình lình chọt một câu, suýt nữa hù chết Lục Thần và An Lê.
“Má ơi, em làm tôi sợ chết khiếp. Sao em đi đường mà chẳng phát ra tiếng gì thế!”
Lục Thần trấn an trái tim bé bỏng của mình, hơi oán giận nhìn sang Cố Ninh. Anh ta nhớ rõ cô ấy ngủ rồi mà? Sao tỉnh nhanh thế?
“Có thể là do tiếng động bên kia quá lớn, hai người không nghe thấy cũng dễ hiểu.”
Cố Ninh chỉ chỉ huyết ảnh đang bị bốn người Thẩm Minh Vũ vây quanh, bất đắc dĩ nói.
“Dáng vẻ của họ trông như những gì tôi thấy trên phim truyền hình ấy, không phải là làm màu thôi chứ?”
Lục Thần nhìn sang Thẩm Minh Vũ và ba người khác, trong tay họ đều cầm một cây như linh kiếm siêu phàm, dáng vẻ như đang thi pháp bày trận, cảm giác như cả đám vai ác đang làm màu bao vây vai chính nhỏ bé yếu ớt vậy.
“Có lẽ anh đã nói ra sự thật.” Cố Ninh suy nghĩ lời nói của Lục Thần, sau đó nghiêm túc gật đầu phụ họa.