Bốn người một quỷ kỳ quái nhìn nhau. An Lê nhìn cảnh tượng trước mắt cứ thấy lạ lạ. Đệch mợ nó đây là cốt truyện quỷ gì thế này?
Không phải họ nên đồng lòng đánh bại ác ma rồi đi cứu những người ở tầng một, và sau đó thoát khỏi đây à?
Ai có thể trả lời cho cô ta biết là tại sao lại có bức tranh hài hòa thế này không?
“Chán quá. Hay là chúng ta đi đi, tôi cứ cảm thấy quái quái sao ấy.”
Lục Thần cảm thấy bầu không khí này cứ sao sao. Anh ta không ngờ rằng có ngày anh ta còn sống và có thể ngồi trò chuyện với ma một cách bình tĩnh như này. Thật sự là quá điên rồi.
Anh ta vừa dứt lời, ba người còn lại và Tề Lâm đều nhìn anh ta như kẻ ngốc.
“Ấy, tôi có nói sai gì sao?”
Cố Ninh nhìn Lục Thần bằng ánh mắt đồng tình, thở dài bất lực nói.
“Biết anh ngốc nhưng không ngờ anh ngốc đến vậy. Đứa trẻ ngốc.” -(
Lục Thần: “(´◉_◉`)?”
An Lê và Thẩm Minh Vũ nghe Cố Ninh nói xong thì đồng ý gật gật đầu.
Ngay cả Tề Lâm cũng cảm thấy thằng nhỏ này không phải ngu bình thường. Họ đã bị nhốt ở Quỷ Vực này rồi còn muốn đi? Đi đâu?
Bây giờ ngoại trừ bà cô ra, cô ta còn chưa chắc mình có thể thoát khỏi Quỷ Vực được hay không.
Nói cũng lạ, người đàn ông tên là Thẩm Minh Vũ kia thế mà không có hành động gì, lẽ nào dự định bỏ qua cô ta thật sao?
Lúc này Thẩm Minh Vũ ngồi trên ghế, đang ngẫm nghĩ xem sức mạnh phía sau Quỷ Vực này là gì.
Anh ta cảm nhận được sức mạnh dao động của Quỷ Vực hiện tại và lúc trước có hơi khác biệt, nhưng anh ta lại không rõ là khác ở đâu.
Trước mắt anh ta chỉ đành yên tĩnh chờ đợi thôi. Anh ta ngược lại muốn xem xem ả ma nữ kia muốn làm gì.
“Chúng ta xuống tầng một đợi đi. Chứ tôi cảm thấy ở cùng một chỗ với ma cứ sao sao ấy.”
An Lê cũng thấy tình huống này rất quái dị. Cô ta thà ở chung với đám ngốc kia cũng không muốn ở cạnh một con ác ma đâu. Dù sao âm khí trên người ác ma phát ra sẽ ảnh hưởng đến họ.
“Thế chúng ta xuống dưới đi.”
Thẩm Minh Vũ đứng dậy. Anh ta không thể cứng chọi cứng với ả ma nữ kia được, vì anh ta chắc chắn rằng có quỷ hồn khác mạnh hơn chống lưng cho cô ta.
Quỷ hồn đó có thể đè ép sức mạnh của anh ta, năng lực chắc chắn không thấp hơn anh.
“Vậy đi thôi.”
Cố Ninh cũng đứng dậy lười nhác vươn vai, vẻ mặt có hơi mệt mỏi.
Tề Lâm thấy bốn người họ định rời đi, cô ta lặng lẽ ẩn hình vào bóng tối.
Xuống tới tầng một, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Thẩm Minh Vũ.
“Người đàn ông kia là ai thế?”
“Không biết nữa.”
An Lê thấy mọi người xì xào về Thẩm Minh Vũ nên đứng ra giới thiệu.
“Tôi xin giới thiệu với mọi người một chút, đây là chuyên gia của Bộ phận Đặc Biệt do nhà nước cử đến chuyên môn xử lý các sự việc siêu nhiên. Anh ấy tên là Thẩm Minh Vũ.”
“Vậy là chúng ta được cứu rồi.”
Có vài người không biết Bộ phận Đặc Biệt là gì, nhưng vừa nghe là được nhà nước cử đến, trong nháy mắt nhìn Thẩm Minh Vũ một cách đầy hy vọng, phấn khích nói.
“Quỷ Vực này rất đặc biệt, oán khí bên trong nhiều đến mức bên ngoài không thể xông vào. Tôi chỉ là nhân lúc sức mạnh của Quỷ Vực yếu bớt mới tiến vào thôi.”
“Nhưng hiện tại tôi vẫn chưa rõ tại sao sức mạnh của Quỷ Vực đột nhiên tăng mạnh, còn đè ép sức mạnh của tôi. Tôi có thể đánh thắng con quỷ Máu Xanh kia nhưng sau lưng nó chắc chắn có quỷ hồn khác mạnh hơn chống lưng, năng lực không kém gì tôi, vì vậy trong phút chốc vẫn chưa thể thoát khỏi đây được.”
Lời nói bất ngờ từ Thẩm Minh Vũ lần nữa dội gáo nước lạnh vào sự mong đợi của mọi người.
Nhưng họ cũng cảm thấy quái lạ là nếu có quỷ hồn mạnh hơn, sao họ chưa gặp qua nhỉ?
Từ đầu đến giờ trừ những chiếc đầu người đẫm máu bay từ trong nồi lẩu ra thì họ chẳng thấy thứ gì khác cả.
Lúc này ác ma chống lưng cho Tề Lâm trong lời nói của Thẩm Minh Vũ là Cố - ác ma - Ninh đang xem kịch một cách đầy nhàm chán.
Cô nhìn thời gian trên điện thoại thấy vẫn còn nửa tiếng nữa, nếu chán quá thì tìm gì đó giải trí chút nhỉ?
Khóe môi Cố Ninh nở nụ cười xấu xa, nhìn mọi người ngơ ngác không biết gì, hai tay chắp sau lưng kết ấn tạo thành luồng linh lực đánh về phía những nồi lẩu kia.
Giây tiếp theo, ánh đèn đỏ bao phủ toàn bộ tầng một đột nhiên nhấp nháy. Mọi người bị tình huống bất ngờ này dọa sợ.
Hành động của Lục Thần còn phô trương hơn, anh ta theo phản xạ núp đằng sau Cố Ninh, nhưng lúc anh ta cảm nhận được ánh mắt chết chóc của Cố Ninh thì quyết đoán ôm tay chặt tay An Lê.
“???”
An Lê thì ngu người khi bị người nào đó nhát như gan thỏ kia ôm lấy cánh tay. Riêng Thẩm Minh Vũ thì không hiểu sao có hơi khó chịu mà nhìn Lục Thần.
“Lục Thần! Anh buông tôi ra!”
An Lê rất muốn nhấc chân đá văng Lục Thần, nhưng vẫn do dự không hành động.
“Tôi không buông! Đệch mợ nó tới nữa kìa!”
Lục Thần ôm tay An Lê, sợ hãi nhìn chằm chằm những ánh đèn nhấp nháy kia.
Mặt An Lê đen thui, cô ta dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Cố Ninh.
Cố Ninh bất lực nhún vai, tỏ vẻ mình và anh ta không thân nên đành bó tay.
An Lê cuối cùng chuyển ánh mắt nhìn sang Thẩm Minh Vũ.
Thẩm Minh Vũ tất nhiên hiểu ý An Lê. Ban đầu anh ta không định lo nhưng vừa thấy dáng vẻ chờ mong của An Lê, anh ta thế mà mềm lòng?
Anh ta trực tiếp vươn tay túm lấy cổ áo Lục Thần kéo ra sau. Lục Thần trong nháy mắt bị anh ta kéo qua.
“Này! Anh làm gì đó! Thả tôi ra!”
Lục Thần bị Thẩm Minh Vũ thít chặt cổ áo, cả người đều không thoải mái, muốn nhanh chóng thoát khỏi tay anh ta.
“Buông cậu ra vẫn được. Nhưng cậu đàng hoàng chút đi. Có phải đàn ông hay không mà cứ trốn sau lưng phụ nữ thế.”
“Tôi! Anh!”
Lục Thần bị Thẩm Minh Vũ làm nhục một cách trắng trợn, lập tức không phục. Anh ta chỉ hơi nhát gan thôi, chỗ nào không giống đàn ông hả?
“Hai người đừng có cãi vã nữa, mau nhìn kìa!”
Vẫn là An Lê cắt đứt cuộc cãi vã của cả hai. Cô ta cau mày chỉ về phía những nồi lẩu đó.
Thẩm Minh Vũ và Lục Thần nhìn theo tầm mắt của An Lê, chỉ thấy máu trong những chiếc nồi kia lần nữa sôi sùng sục lên.
Sau đó trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, những bọt máu đó tụ lại giữa không trung, tạo thành một quả cầu máu cực lớn.
Mà quả cầu máu kia đột nhiên biến thành một cái huyết ảnh đẫm máu, nó nở nụ cười đầy quỷ dị, hàm răng bén nhọn dính máu tươi sền sệt lộ rõ trước mắt mọi người.
“Aaaa!”
Từng tiếng hét thảm vang lên toàn bộ quán lẩu, ngay cả Tề Lâm ẩn nấp trong bóng tối cũng khó chịu khi nghe thấy những tiếng hét thảm kia.
Lá gan của những người kia bé thế, cô ta có để các chị em của mình ra dọa họ đâu. Huống gì có bà cô ở kia, cô ta nào dám chứ.
Cô ta dự định đi xem thử nên tránh ở chỗ tối len lén quan sát, vừa nhìn thấy huyết ảnh lơ lửng giữa không trung kia là cô ta ngây người luôn.
Cô ta nhớ rõ Quỷ Vực này không có cái thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ như vậy mà? Cái thứ đó từ đâu ra thế?