Thiên tài kiếm đạo từ ba ngàn năm trước hiện ra trước mắt, Vân Niệm thoáng chốc chưa kịp định thần. Nàng vội bước lên, chắp tay hành lễ, giọng kính cẩn: “Vãn bối bái kiến Bùi Lăng tiền bối.” 
Bùi Lăng không đáp, cũng chẳng ra hiệu cho họ đứng dậy. Giang Chiêu cúi đầu, không dám ngẩng lên, Vân Niệm cũng ngại động đậy, đành giữ nguyên tư thế khom người. Đến khi eo nàng bắt đầu nhức mỏi, đầu cúi lâu đến hơi choáng, nàng khẽ nhăn mặt, lén ngước mắt nhìn trộm. 
Nhưng ánh mắt Bùi Lăng tuy hướng về họ, lại như chẳng thực sự dừng trên người họ, mà xuyên qua, rơi vào một điểm xa xăm nào đó. Vân Niệm cẩn thận quay đầu theo ánh nhìn của ông, lòng thoáng rùng mình. 
Tạ Khanh Lễ đứng đó, sừng sững như ngọc giữa đại điện lạnh lẽo. Hắn không khom lưng hành lễ như nàng và Giang Chiêu, mà khẽ ngẩng cằm, thần sắc lạnh nhạt, xa cách, như gió lùa qua đỉnh núi tuyết, không chút khuất phục. Bình thường thì chẳng sao, nhưng giờ khắc này, trước mặt một vị tiền bối như Bùi Lăng, đó là đại bất kính không lời. 
Vân Niệm giật mình, vội vươn tay định kéo tay áo hắn, muốn nhắc nhở hắn cúi người kẻo chọc giận ông. Nhưng chưa kịp chạm, một tiếng cười trầm thấp vang lên từ xa, như gió xuân thoảng qua, mang theo ý vị khó lường: “Đứng dậy đi.” 
Giang Chiêu ngẩng đầu, vành tai đỏ bừng, vai khẽ run như không kìm được xúc động. Vân Niệm nghiêng người, nhỏ giọng hỏi: “Sư huynh, huynh sao vậy?” 
Hắn đáp nhanh, giọng pha chút run rẩy: “Ta… ta kích động quá! Đây là Bùi Lăng mà!” Âm cuối của hắn còn rung lên như dây đàn căng hết mức, đầy cuồng nhiệt khó giấu. 
Vân Niệm: “…” 
Đây là lòng cuồng nhiệt của kiếm tu sao? Nàng thầm nghĩ, khóe môi giật giật, chẳng biết nên cười hay ngán ngẩm. 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play