Lời vừa dứt, thần sắc Tạ Khanh Lễ không đổi, nhưng Vân Niệm khẽ nín thở, như sợ chỉ một âm thanh nhỏ cũng sẽ phá vỡ bầu không khí mong manh này. Không gian trong khoảnh khắc trở nên kỳ lạ, như gió ngừng thổi qua rừng trúc, chỉ còn tiếng tim đập lặng lẽ hòa quyện giữa họ, trầm trầm mà nặng nề.
Nàng đưa mắt nhìn Tạ Khanh Lễ. Hắn vẫn như mọi khi – nụ cười nhàn nhạt treo trên môi, dù đối diện với sự chất vấn sắc bén của Giang Chiêu, vẫn bình thản như nước hồ không gợn sóng. Nhưng Giang Chiêu… Vì sao hắn lại hỏi những lời ấy? Hắn đang nghi ngờ điều gì?
Giang Chiêu lên tiếng, giọng trầm như đá rơi xuống vực sâu, mang theo áp lực vô hình: “Tạ Khanh Lễ, sao ngươi lại lạc lại phía sau, rồi gặp đám kiến ăn thịt?”
Tạ Khanh Lễ đáp nhẹ, giọng trong trẻo mà điềm tĩnh: “Bị linh thú truy đuổi, nhất thời lạc khỏi các sư huynh sư tỷ.”
“Vậy sao ngươi nhảy xuống?”
“Sợ liên lụy sư tỷ.”
Giang Chiêu im lặng, không khí như đông đặc, ngột ngạt đến mức khiến người ta khó thở. Một lúc sau, hắn khẽ cười, nhưng nụ cười ấy lạnh lẽo như gió đêm cắt qua da thịt: “Thật khéo quá nhỉ. Ngươi bị tách ra, lại xui xẻo gặp ngay kiến ăn thịt. Khi tiểu sư muội ta lao đến, ngươi đứng ngây ra như bị dọa ngốc. Nhưng đến lúc nàng kéo ngươi đi, ngươi lại dũng cảm nhảy xuống. Không chỉ không chết, còn đưa chúng ta đến đây.”
Hắn đảo mắt nhìn quanh, ánh sáng từ dạ minh châu chiếu lên gương mặt, làm nổi bật tia lạnh giá trong đáy mắt càng thêm sâu thẳm: “Vậy nên, Tạ Khanh Lễ, rốt cuộc ngươi là ai?”
Ánh mắt Vân Niệm và Giang Chiêu cùng đổ dồn về Tạ Khanh Lễ. Thiếu niên ngồi trong góc khẽ rũ mi, như chìm vào suy tư, chẳng ai đoán được sóng ngầm trong lòng hắn mãnh liệt ra sao. Ánh sáng dịu dàng từ dạ minh châu phủ lên gương mặt hắn, làn da trắng ngần như ngọc lấp lánh, đẹp đến lạ lùng, nhưng lại mang chút gì đó xa cách, khó nắm bắt.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT