Vân Niệm và Tạ Khanh Lễ đã thành hôn gần hai trăm năm. 
Lại một năm cuối thu, lá rụng rơi đầy đất, tầng tầng lớp lớp chồng chất lên nhau. Tiểu viện được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng. Mỗi năm, họ đều có một khoảng thời gian trở về Hưu Ninh Thành sinh sống, nơi này chỉ có hai người họ. 
Ở một góc sân, Tạ Khanh Lễ đặt một chiếc ghế nằm rộng rãi. Vân Niệm tựa người trên ghế, trên người được đắp một tấm chăn dày. 
Gần đây thời tiết không tốt lắm, Hưu Ninh Thành hạ nhiệt rất nhanh, trong sân thực ra hơi lạnh. Nhưng nàng không muốn về phòng, mà luôn thích ngủ trong sân hóng gió. Tạ Khanh Lễ không lay chuyển được nàng nên chỉ đành đánh mấy lá Ngự Hỏa Phù quanh đó, lại kê ghế nằm và phủ chăn mỏng để nàng nghỉ ngơi. 
Ngọc bài bên hông không ngừng rung, âm thanh ong ong làm Vân Niệm ngủ không yên. Nàng mất kiên nhẫn mở mắt ra. 
“Sư phụ, bao giờ người mới về vậy…” 
Vừa kết nối ngọc bài, tiếng r*n rỉ của một nữ tử liền vang lên. 

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play