3

“Lâm Noãn Noãn.”

Tôi nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt cô ta, gọi tên cô ta rõ ràng.

Lâm Noãn Noãn rõ ràng sững người.

Trong vở kịch lớn này, tôi không hề xấu hổ bỏ chạy, mà lại bình tĩnh đến lạ.

“Cậu hiểu lầm rồi, đây không phải thư tỏ tình gửi cho Mục Hoài Chi.”

Lâm Noãn Noãn phì cười, tỏ vẻ như bừng tỉnh:

“Ồ, được thôi, cậu nói không phải thì không phải. 

“Dù sao mọi người cũng hiểu cả rồi, ai cũng biết anh Hoài Chi sẽ không đồng ý đâu, cậu đừng phí công nữa.

“Thay vì tốn thời gian thế này, chi bằng làm thêm việc kiếm công điểm đi, đỡ phải để người khác làm giúp cậu.”

Nói đến đây, những thanh niên trí thức cùng nhóm với tôi nhìn tôi đầy bất mãn, rồi lại quay sang Mục Hoài Chi với ánh mắt đầy cảm thông.

Công việc tôi làm ít hơn luôn do anh ta gánh thay.

Giờ này lẽ ra mọi người đã phải bắt đầu làm việc, vậy mà vẫn còn đứng tụ tập ở đây.

Tôi cúi đầu thật sâu, chân thành xin lỗi:

“Xin lỗi vì đã khiến mọi người hiểu lầm.

“Đây thực sự không phải thư tỏ tình, mà chỉ là bài tập luyện viết thư của tôi. Trình độ tôi quá kém, để mọi người cười chê rồi.

“Tôi biết quá ít chữ, cũng chỉ viết được vài cái tên, ngoài tên mình thì chỉ có thể viết tên Mục Hoài Chi, thế nên mới gây ra hiểu lầm, thật sự xin lỗi.

“Nhưng giữa chúng tôi chỉ là quan hệ thầy trò bình thường, anh ấy dạy tôi biết chữ, tôi kính trọng anh ấy như một người thầy.

“Xin mọi người đừng suy diễn thành chuyện nam nữ.”

Câu cuối cùng tôi nói rất nghiêm túc, những người vừa bàn tán cũng im lặng.

Suy cho cùng, thư là do Lâm Noãn Noãn giật từ tay tôi, tôi chưa từng chủ động đưa cho Mục Hoài Chi.

Dùng một hiểu lầm để hủy hoại cả đời một cô gái, trách nhiệm đó họ không dám gánh.

Lâm Noãn Noãn mặt lúc đỏ lúc xanh, không nói thêm gì nữa.

Ngược lại, sắc mặt của Mục Hoài Chi còn khó coi hơn trước, ánh mắt nhìn tôi đầy suy xét.

Một lát sau, anh ta nhíu mày, nghiến răng nói:

“Tự lo cho mình đi.”

Rồi quay người bỏ đi.

Lâm Noãn Noãn trừng mắt nhìn tôi, giậm chân một cái rồi cũng vội vã đuổi theo.

Chỉ còn lại đám đông đưa mắt nhìn nhau, nhưng không ai còn nhắc về mối quan hệ giữa tôi và Mục Hoài Chi như kiếp trước nữa.

Tốt lắm.

Ít nhất kiếp này, anh ta sẽ không bị ép cưới tôi vì lời đồn.

Còn Lâm Noãn Noãn, cũng sẽ không vì cú sốc mà bệnh chết.

4

Buổi tối, sau khi làm việc xong trở về nhà, nhìn thấy cha mẹ mà tôi đã xa cách suốt mấy chục năm, khóe mắt tôi bỗng nhiên đỏ lên.

Tôi chui vào lòng mẹ, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc khiến tôi an tâm.

Nhưng không ngờ, bố mẹ lại hiểu lầm.

“Anh Anh, bố nghe nói chuyện ban ngày ở ruộng rồi…

“Mục Hoài Chi đúng là một đứa trẻ tốt, sinh viên đại học từ thành phố về, tính tình kiêu ngạo một chút cũng là bình thường.

Bố nhìn ra được, nó là một người có trách nhiệm.

Anh Anh, con đừng buồn nữa, mai bố sẽ đi tìm nó nói chuyện đàng hoàng.

Bảo nó viết đơn xin tổ chức, cưới con về.

Con gái nhà mình có gì mà không xứng chứ?

Gả cho Mục Hoài Chi, con còn dư sức!

Hơn nữa, bố là người từng trải, bố nhìn ra được nó không phải không có tình cảm với con

Chẳng qua, khoảng cách giữa hai đứa quá lớn, người thành phố mà, lúc nào cũng nghĩ đến chuyện quay về, thế nên nó không dám bày tỏ lòng mình với con thôi.”

Tôi bật dậy khỏi lòng mẹ, ngồi thẳng lưng nhìn bố.

Ông cười xoa đầu tôi:

“Nhìn kìa, nhắc đến Mục Hoài Chi thích con là không ngồi yên nổi nữa đúng không?”

“Không phải…” Tôi vội vàng ngăn bố lại, không để ông tiếp tục hiểu lầm.

Nhưng ông càng hiểu sai hơn, cứ nghĩ tôi đang ngại ngùng.

“Nó ấy à, chỉ là mạnh miệng thôi.

Không thì tại sao bao nhiêu người mù chữ, nó lại chỉ dạy mỗi con?

Con gái nhà chúng ta xinh đẹp thế này, ai gặp cũng yêu quý.

Bố thấy đó, thằng nhóc đó chắc chắn là vừa nhìn con đã thích con rồi.”

Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó.

Nhưng vậy thì sao chứ?

Tôi cắt ngang lời bố, nghiêm túc nói:

“Bố, con không muốn gả cho anh ta.

Con cũng không thích anh ta nữa.”

Bố tôi đang mơ mộng viễn cảnh tương lai, nghe vậy thì sững lại, không thể tin nổi:

“Anh Anh, con nói gì cơ?

Có phải ban ngày bị đả kích quá lớn rồi nên nói linh tinh không?

Từ ngày Mục Hoài Chi đến làng mình, ngày nào con cũng nhắc đến nó.

Bố còn lén thấy con viết thư cho nó, gạch đi viết lại bao lần.”

Nói rồi, ông thở dài một hơi:

“Anh Anh, bố biết chuyện ban sáng khiến con tổn thương.

Bố cũng nghe rồi, nó nói nó không lấy một người mù chữ.

Nhưng con đâu có mù chữ?

Con bây giờ biết đọc biết viết nhiều lắm rồi, cùng lắm chỉ là nửa mù chữ thôi.

Sau này lấy chồng rồi, học thêm một chút, trở thành học sinh tiểu học vẫn được mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play