1
“Bạch Anh, cậu đang giấu gì đó thế? Bọn tớ đều nhìn thấy rồi.”
Lâm Noãn Noãn tung tăng chạy đến sau lưng tôi, mặc kệ tôi lùi lại, giật lấy bức thư trong tay tôi.
“Wow, đây chẳng lẽ là thư tỏ tình gửi anh Hoài Chi sao?”
“Để tớ xem xem trong này viết gì nào.”
Cô ta ngang nhiên mở thư của tôi ra, lớn tiếng đọc giữa đám đông:
“Anh Hoài Chi thân mến, em mong thư này đến tay anh khi anh vẫn bình an. Em lấy hết can đảm để viết bức thư này, chỉ để nói rằng em thích anh…”
Càng đọc, giọng Lâm Noãn Noãn càng to, những thanh niên trí thức đang nghỉ ngơi xung quanh cũng tò mò tụ lại.
“Trời ạ, đây đâu phải thư tỏ tình, rõ ràng là thư cầu hôn!”
“Nhưng mà, Bạch Anh, lỗi chính tả trong thư của cậu nhiều quá rồi đấy!”
Cô ta cười ranh mãnh, ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ khiêu khích.
Giống hệt như kiếp trước, chỉ khác là lần này cô ta chủ động cướp lấy bức thư.
Có lẽ vì làm việc đồng áng quá lâu, cuộc sống nhàm chán nay bỗng có chuyện hấp dẫn, đám thanh niên thành phố bị đày xuống nông thôn bàn tán ngày càng ồn ào.
“Hình như Bạch Anh là người mù chữ nhỉ? Cô ta cũng dám tỏ tình với Mục Hoài Chi sao? Người ta là sinh viên đại học đấy!”
“Ngực to thế kia, trông là biết không đàng hoàng, tránh xa một chút kẻo bị báo cáo đấy!”
“Mục Hoài Chi đúng là xui xẻo, bị Bạch Anh bám theo rồi.”
“Nhưng mà đến giờ Mục Hoài Chi vẫn chưa từ chối đấy, biết đâu là tình cảm hai bên đồng điệu?”
“Xí, cậu nhìn sắc mặt Mục Hoài Chi kìa, đen như đáy nồi rồi.”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Mục Hoài Chi, người đang ngồi trên đống rơm.
Anh ta mím chặt môi, nhìn tôi thật sâu một lúc rồi đứng dậy, giật lấy bức thư trong tay Lâm Noãn Noãn:
“Bạch Anh, có phải tôi đã giúp cậu làm quá nhiều việc đồng áng nên cậu rảnh quá rồi không?”
“Cậu nhìn xem mình viết cái gì đi, đến con lợn còn viết hay hơn cậu đấy!”
Dường như quá tức giận, anh ta xé nát bức thư, nhét vào túi, lạnh lùng nói:
“Cậu chết tâm đi, cả đời này tôi sẽ không bao giờ cưới một kẻ mù chữ.”
Lúc nào anh ta cũng tỏ ra nho nhã lịch sự, nhưng giờ đây, anh ta chẳng cần che giấu nữa, thẳng thừng dùng những lời cay nghiệt nhất để dẫm đạp tôi trước mặt mọi người.
Tim tôi nhói lên một cái.
Tưởng rằng kiếp trước đã nghe quá nhiều lời sỉ nhục, tôi sẽ chẳng còn cảm giác gì nữa.
Nhưng khi trải qua thêm một lần, trái tim tôi vẫn đau như cắt.
2
Lâm Noãn Noãn nghe vậy thì càng đắc ý.
Cô ta bước tới trước mặt tôi, chọc ngón tay vào trán tôi, giọng điệu mang theo chút mỉa mai:
“Bạch Anh, cậu cũng đừng buồn, dù sao không phải ai cũng xứng với anh Hoài Chi.”
“Cậu là một kẻ mù chữ, khó khăn lắm mới biết đọc vài chữ nhờ anh Hoài Chi, vậy mà cũng bày đặt viết thư tỏ tình à?”
“Cậu biết Từ Chí Ma không? Đã từng đọc vài câu thơ chưa? Đọc nổi một bài văn chưa?”
“Bạch Anh, anh Hoài Chi chỉ thấy cậu đáng thương nên mới dạy cậu biết chữ, đừng có tự đa tình nữa.”
“Đúng không, anh Hoài Chi?”
Cô ta cười nhạo tôi rồi quay sang nhìn Mục Hoài Chi.
Anh ta không trả lời, xem như ngầm thừa nhận lời cô ta nói.
Nhìn khuôn mặt ấy, tôi bỗng thấy thật xa lạ.
t;ru.y_e.n n%h(a b*o
Kiếp trước, vì sự ồn ào của Lâm Noãn Noãn, tên tôi và Mục Hoài Chi bị gắn liền với nhau.
Thời gian trôi qua, lời đồn càng lúc càng nhiều.
Thời đại này không giống sau này, nam nữ một khi đã bị gán ghép thì không thể chia tách.
Mục Hoài Chi buộc phải cưới tôi, còn Lâm Noãn Noãn không chịu nổi cú sốc mà ngã bệnh, mãi mãi ở lại ngôi làng đó.
Tôi tưởng rằng việc anh ta chịu đưa tôi về thành phố, chịu cùng tôi sinh con, sống chung cả đời, ít nhất cũng có chút tình cảm.
Chúng tôi sống cả một đời, hiếm khi cãi nhau, đời sống vợ chồng hòa hợp, thậm chí tôi – người từng bị chê cười vì mù chữ – sau nhiều năm cũng đã đọc sách, đôi khi có thể viết lách đôi chút.
Tôi cứ ngỡ rằng, dù khởi đầu không hoàn hảo, nhưng sau bao nhiêu năm vun đắp, hy sinh và nhẫn nhịn, chúng tôi chí ít cũng là một đôi vợ chồng mẫu mực khiến người khác ngưỡng mộ.
Cho đến sinh nhật bảy mươi tuổi, khi anh ta uống say, cãi nhau với tôi một trận long trời lở đất, rồi ném ra những cuốn nhật ký viết suốt bao năm.
Lúc đó tôi mới biết, Mục Hoài Chi căm ghét tôi.
Anh ta ghét tôi từng là một kẻ mù chữ.
Ghét tôi đã dựa vào anh ta để trở thành con người như bây giờ.
Ghét tôi đã “hại chết” Lâm Noãn Noãn, trói buộc anh ta cả một đời.
Ghét tôi là người sinh con cho anh ta, chứ không phải Lâm Noãn Noãn.
Ghét cả việc tôi nằm bên cạnh anh ta mà còn cố quyến rũ anh ta…
Và người anh ta luôn thương nhớ, vẫn chỉ có Lâm Noãn Noãn.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng tình cảm của Lâm Noãn Noãn sâu nặng đến thế, đến nỗi nửa đời sau của anh ta chìm trong hoài niệm, đến mức trở thành một chấp niệm không thể buông bỏ.
Ngay cả di chúc mà anh ta chuẩn bị sẵn cũng dặn dò con trai rằng, sau khi mất hãy chôn anh ta về lại ngôi làng nhỏ ấy, bên cạnh nấm mồ đơn độc đã đợi chờ suốt mấy chục năm.
Thế nên kiếp này, tôi muốn giúp họ toại nguyện.
Từ đây, vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa.