Cùng lúc đó, chưởng sự ở cổng thành đang nôn nóng nhìn ra ngoài. Lăng Tùng vừa đánh hạ hai Kim Đan trong thành làm lực chiến đấu yếu đi nên ông chỉ có thể mời hắn tới tọa trấn. Ai ngờ khi đến, hắn chẳng buồn nói gì mà hạ vài kiếm chém yêu thú Kim Đan, mỗi kiếm còn dư sức giết chết một đám yêu tu cấp thấp. Xong việc, hắn bỏ lại một câu đầy khinh miệt: “Còn lại các ngươi tự giải quyết được chứ?” rồi bay đi.
Lăng gia đã quen với tính tình này của hắn, chưởng sự đương nhiên không quá để tâm, chỉ tập trung tìm kẻ điều khiển yêu thú. Chúng còn chưa khai trí thì làm sao có thể tự tụ tập được? Giờ này đám yêu thú Kim Đan đã chết hết, nhưng kẻ đứng sau vẫn im lặng…
Ông nhíu mày, chẳng lẽ hắn đang không ở đây?
Chưa kịp nghĩ sâu thêm thì đám yêu thú vốn im lặng lại bắt đầu đỏ mắt lao vào tường thành. Trận pháp phòng ngự bắt đầu phát ra ánh sáng rạn nứt, nguyên nhân là vì Bạch Nham Thành hưởng thái bình đã lâu, trận pháp phòng ngự dần trở nên lạc hậu cũ kỹ, yêu thú tuy yếu nhưng nếu tụ tập rồi không ngừng lao lên thì làm trận pháp lung lay là điều hoàn toàn có khả năng.
Ông liền sai người củng cố trận, đồng thời cử lực lượng ra ngoài giết yêu thú làm giảm áp lực.
Ở bên này, Tạ Bạch Lộ vẫn chưa biết Lăng Tùng đã đi rồi. Gần đến cổng thành, nàng càng sốt ruột hơn, tự hỏi Chân Tuệ sao còn chưa ra tay? Chậm chút nữa thì nàng chắc chắn phải chạy trước, nếu không đến lúc gặp Lăng Tùng thì đã muộn rồi!
Đúng lúc lòng nóng như lửa đốt thì trên trời vang lên một tiếng kêu lớn. Mọi người theo phản xạ ngẩng đầu lên, liền thấy hơn chục yêu thú to lớn lao xuống, và mục tiêu chính là đoàn người bọn họ!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT