Lăng Tùng ôm Tạ Bạch Lộ lao nhanh qua hoang mạc. Tốc độ của hắn nhanh hơn rất nhiều so với lúc nàng tự mình chạy. Dù vậy, với tu vi cao như Lăng Tùng, hắn vẫn cần nghỉ ngơi để khôi phục linh lực. Trong lúc nghỉ, Lăng Tùng ngồi đả tọa, còn Tạ Bạch Lộ thì tranh thủ ăn uống chút đồ ăn và nước.
Nhìn hoang mạc trống rỗng không có lấy một bóng cây, nàng không khỏi nhớ lại cuộc sống yên ổn chỉ cách đây một ngày ở ổ Ngôn Ma. Tâm trạng nàng vì thế mà trầm xuống đôi chút.
Bất ngờ, Lăng Tùng lên tiếng: “Chỉ vậy thôi mà đã luyến tiếc con miêu yêu kia rồi sao?”
Tạ Bạch Lộ ngẩng lên nhìn hắn, thoáng ngẩn ra rồi cười gượng: “Không có đâu. Ta với Lăng công tử mới là cùng một đường. Nơi đó dù sao cũng không thể ở lâu.”
Mọi thứ ở đó, từ hoa thơm chim hót đến không khí yên bình, đều là vùng đất trong mộng của nàng. Nhưng nàng lấy đâu ra phúc khí để ở lại mãi mãi? Nhìn lại vận mệnh kể từ khi xuyên qua đến đây, nàng biết rõ ngày tháng của mình tuyệt đối không thể yên ổn. Thôi thì đừng mang tai họa đến cho họ nữa.
Sau này, dù có cơ hội, nàng e rằng cũng không dám quay lại. Đó là “chốn đào nguyên” đích thực, nàng không muốn làm ô uế nó.
Lăng Tùng cười nhạo một tiếng, nhưng không nói gì thêm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play