Khi Tông Thịnh nằm rạp trên mặt đất, rách rưới te tua, thì Tạ Bạch Lộ cũng đã ăn no hạt dưa.
Chỉ cần Lăng Tùng không đánh nàng, xem hắn đánh người khác đúng là một việc giải trí cả thể xác lẫn tinh thần. Tông Thịnh cũng không phải không muốn phản kháng, nhưng cảnh giới của hắn với Lăng Tùng chênh lệch quá xa. Hắn lại không có bản lĩnh vượt cấp giết người như Lăng Tùng, vừa hăng hái lên đã bị đập ngã ngay.
Cuối cùng, khi còn nói được, hắn run rẩy giơ một tay lên: “Ca ca, ta thật sự sắp chết rồi…”
Lăng Tùng nhìn bộ dạng thảm hại của Tông Thịnh, nở nụ cười nhạt đầy ôn nhu, hỏi: “Lần sau còn nói bậy không?”
Tông Thịnh vội đáp: “Không dám, không dám!” Nhưng trong lòng thầm nhủ: Lần sau hắn vẫn dám! Chỉ cần gom đủ pháp bảo đã!
Lăng Tùng không thèm quan tâm mấy suy nghĩ nhỏ của Tông Thịnh. Hắn bay đến trước mặt Tạ Bạch Lộ: “Xem vui không?”
Tạ Bạch Lộ giơ ngón cái: “Ngươi đúng là quá tuyệt!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play