Tạ Bạch Lộ vốn tưởng lời mình nói sẽ khiến Lăng Diệc Dao lộ nguyên hình, không giữ nổi vẻ từ mẫu nữa. Nhưng không ngờ, đẳng cấp của bà ta vượt xa dự đoán của nàng.
Sau khi buông tay Tạ Bạch Lộ, Lăng Diệc Dao rũ mắt, thở dài một hơi thật dài, rồi buồn bã nói: “Ta biết, trước đây ta đã rất có lỗi với Tùng Nhi. Giờ nói những lời này, nghe chắc rất giả tạo.”
Bà ta ngẩng lên lần nữa, mắt đã ngân ngấn lệ: “Nhưng Bạch Lộ à, giờ ta thật sự biết mình sai rồi. Năm đó, ta và cha Tùng Nhi không thể bên nhau lâu dài. Ta chỉ mong chuyện như vậy đừng xảy ra với Tùng Nhi. Ta biết ngươi bất bình thay nó, đau lòng cho nó. Điều này thật tốt. Chỉ người như ngươi mới có thể xoa dịu nỗi đau quá khứ của nó.”
Tạ Bạch Lộ hiểu rằng, dù có nói gì nữa, nàng cũng không lay chuyển được Lăng Diệc Dao. Dù làm trưởng lão chưa lâu, bà ta vẫn là Kim Đan, dày dặn kinh nghiệm hơn nàng nhiều.
May thay, nàng không thật lòng bênh vực Lăng Tùng. Nàng cũng thở dài, đáp: “Ta đúng là rất đau lòng cho quá khứ của hắn. Dù chỉ nghe vài câu từ miệng Tông Thịnh, ta đã thấy xót xa. Ngài có thể kể thêm cho ta không? Ta muốn biết hết về hắn.”
Sau màn “châm chọc khắc nghiệt” lúc trước, giờ Tạ Bạch Lộ tỏ ra chân thành, lời nói nghe chân thật hơn hẳn. Lăng Diệc Dao nhẹ lau nước mắt, im lặng một lát rồi mới kể: “Vì không hợp với cha Tùng Nhi, ta sinh nó xong chẳng bao lâu thì gả cho cha A Thịnh. Sau đó, ta ít về Lăng gia, cố tình bỏ qua Tùng Nhi. Mãi sau này, ta mới biết, không có ta che chở, nó bị bắt nạt đủ đường…”
Lăng Diệc Dao ngừng lại, như để kìm cảm xúc, rồi mỉm cười tiếp: “Đến khi Tùng Nhi mười tuổi, ta trở lại Lăng gia. Lúc đó ta mới nhận ra, nó không hổ là huyết mạch của ta. Sáu tuổi tự tu luyện, chín tuổi Trúc Cơ. Thiên phú như vậy, thiên hạ mấy ai sánh bằng?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT