Ngồi phía trước Tiêu Thần là một nam sinh omega tên là Tưởng Trạch.
Cậu trai này có làn da trắng trẻo, dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt trong veo, tính cách hiền hòa.
Tan học, Tưởng Trạch quay đầu nhìn Tiêu Thần với ánh mắt tròn xoe, "Cậu không phải omega đúng không?"
Omega bẩm sinh nhạy cảm, đối diện với một alpha mạnh mẽ như Hoắc Mân, nếu Tiêu Thần cũng là omega thì chắc chắn không thể nào bình tĩnh như vậy được.
Do ảnh hưởng của pheromone, alpha thường có sự bài xích tự nhiên với nhau, khó mà có thiện cảm. Tưởng Trạch đoán Tiêu Thần có lẽ là beta.
Beta thường có tính cách ôn hòa, nên Tưởng Trạch cũng cảm thấy dễ dàng gần gũi với Tiêu Thần hơn.
Tiêu Thần chớp mắt một cái, thấy mình hỏi hơi đột ngột, Tưởng Trạch lập tức giải thích: "Xin lỗi nhé, tớ là omega nên nhạy cảm với giới tính thứ hai. Tớ hỏi vậy là vì... nếu cậu là omega, trường chúng ta có một nhóm chat riêng dành cho omega, tớ có thể mời cậu vào để tiện trao đổi."
Tiêu Thần ngạc nhiên nhướn mày: "Nhóm...? Chính thức à?"
"Không không," Tưởng Trạch vội xua tay, "Là nhóm kín thôi, chủ yếu để thảo luận về các vấn đề sinh lý, tám chuyện linh tinh ấy... Cậu có biết ai là alpha đẹp trai nhất trường không?"
Tiêu Thần: "… Ai?"
Tưởng Trạch khẽ hất cằm: "Chính là người mà hôm nhập học cậu đã cãi nhau ấy… Hoắc Mân."
Tiêu Thần: "..." Khoan đã, hai người họ chỉ nói vài câu thôi mà, sao lại thành cãi nhau rồi?
Cậu về nhà ngày đầu tiên đã bắt đầu lao vào ôn tập lại nội dung bài học, hoàn toàn không có thời gian để bận tâm đến chuyện đó. Kỳ thi tuyển sinh đại học ở Tinh cầu D là kỳ thi đánh giá tổng hợp, hình thức thi cử khác hẳn so với ở Đế tinh, nội dung cũng khác biệt rất nhiều.
Cậu phải học lại những gì mà Tưởng Trạch và mọi người đã học trước đó, đồng thời theo kịp tiến độ bài giảng của lớp, nên suốt ngày vùi đầu vào sách vở.
Thế nhưng, tin đồn về việc học sinh mới vừa chuyển đến đã dám đối đầu với đại ca khối 11, khiến lớp 11-5 dậy sóng, lại nhanh chóng lan truyền khắp trường.
Trường học vốn dĩ quá yên bình, chỉ cần một chuyện nhỏ cũng đủ gây sóng gió. Huống chi, hai nhân vật chính của vụ việc lại là một học sinh mới thần bí với ngoại hình xuất chúng, và một đại ca khối 11 danh tiếng lẫy lừng.
Tưởng Trạch cầm điện thoại lướt diễn đàn trường, đúng lúc đọc được một bài viết nói rằng Tiêu Thần và Hoắc Mân do không hợp nhau nên cãi nhau, Hoắc Mân vì vậy mà giận dữ vì vở bài tập bị xé nát. Cuối bài còn có người tiếc nuối viết: "Học sinh mới trắng trẻo đẹp trai thế kia, sao lại cứ phải đi đắc tội với đại ca khối 11 chứ?"
Một màn nói nhảm đầy lý lẽ và bằng chứng.
Tưởng Trạch tò mò hỏi: "Này, cậu đã dán lại xong chưa? Có giống như ban đầu không?"
Tiêu Thần: "Quên mất rồi."
Tưởng Trạch: "Cậu đúng là vô tư thật đấy."
Tiêu Thần ghé đầu lại gần: "Phải rồi, cậu kể tớ nghe chút đi… đại ca khối 11 của các cậu, Hoắc Mân là người thế nào?"
Từ hôm đó trở đi, Tiêu Thần bận rộn với bài vở, không có dịp nói chuyện lại với Hoắc Mân. Vậy nên chẳng có chuyện gì gọi là gặp lại bạn cũ hay tạo ra sóng gió gì cả.
Ban ngày học xong, buổi tối đến giờ tự học thì Hoắc Mân chẳng thấy đâu, mà Tiêu Thần cũng không tiện ngang nhiên chặn người ta lại trước mặt mọi người.
Tưởng Trạch học cùng lớp với Hoắc Mân một năm, nhưng cũng chưa nói được mấy câu với anh. Thực sự là vì đối phương quá lạnh lùng, nên tất cả thông tin cậu có đều là thu thập từ tin đồn mà thôi.
Nhà họ Hoắc là danh gia vọng tộc, Hoắc Mân là đại thiếu gia chính hiệu. Tổ tiên xuất thân quân đội, đời đời thanh danh hiển hách. Cha ruột của Hoắc Mân là một tướng quân lừng danh trong Liên minh, còn chú ruột của anh là chính khách, cũng là một nhân vật rất lợi hại.
Quê nhà của Hoắc Mân vốn là ở Đế tinh, nhưng anh lại sống ở Tinh cầu D suốt bảy tám năm nay.
Là nam thần của trường kiêm đại ca khối 11, Hoắc Mân không chỉ có ngoại hình nổi bật, thành tích học tập luôn nằm trong top 10 của khối, mà còn rất giỏi thể thao, gần như toàn năng.
Anh không tham gia giờ tự học buổi tối, chẳng ai biết anh đi đâu. Nhưng trước kỳ thi cuối kỳ, anh đều sẽ xuất hiện trong lớp.
Tưởng Trạch càng nói càng hào hứng, liền mở album ảnh trong điện thoại rồi giơ lên trước mặt Tiêu Thần: "Cậu nhìn xem, làn da này, đường nét khuôn mặt này, thần thái này, khí chất này… Chờ chút, tớ còn có một bức ảnh thần sầu của đại ca Hoắc ném ba điểm đây! Aaa, thật sự quá đẹp trai! Nếu tớ mà có mặt ở đó, chắc tớ đã ngất xỉu ngay tại chỗ rồi!"
"Khoan ngất đã, cầm chắc điện thoại vào."
Tiêu Thần đưa tay giữ lấy điện thoại, nhìn rõ hình ảnh trong album.
Góc chụp rất đẹp, ánh nắng tập trung phía sau lưng chàng trai trong ảnh, dáng người cao lớn, đường nét khuôn mặt sắc sảo, khí chất của một alpha anh tuấn được thể hiện một cách hoàn mỹ.
Tiêu Thần vừa ngước mắt lên thì nhìn thấy bóng dáng của người vừa bước vào từ cửa.
Hai người không phải lần đầu chạm mắt, nhưng lần nào Tiêu Thần cũng là người né tránh trước.
Tưởng Trạch tràn đầy mong đợi hỏi: "Đẹp trai không?"
Tiêu Thần: "… Đẹp."
Tưởng Trạch cảm thấy như mình đang ép người khác quá đáng: "Không sao đâu, cậu không cần phải miễn cưỡng như vậy đâu."
Tiêu Thần cảm thấy mình khá thực tế. Từ rất lâu trước đây, cho đến bây giờ, Hoắc Mân luôn rất được hoan nghênh.
Cậu không dám chủ động đến chào hỏi còn vì một lý do khác—lúc rời đi năm đó, cậu đã chọc giận Hoắc Mân, tức đến mức đối phương còn chẳng thèm đến tiễn. Chỉ nghĩ thôi cũng biết là giận đến mức nào.
Bây giờ nhìn lại, có lẽ anh vẫn còn đang giận.
Có khi đối phương chẳng xem cậu ra gì, lại càng không cần nói đến tình nghĩa mấy năm học chung.
Thực ra chuyện này cũng không có gì lạ. Khi còn học chung cấp hai, Hoắc Mân vốn đã không ưa cậu lắm. Tâm tư của thiếu niên luôn thay đổi thất thường, cảm xúc cũng dễ biến động. Vừa mới cùng nhau chơi bóng lúc trước, ngay sau đó đã có thể cãi nhau. Thậm chí có những lúc còn không hòa thuận với nhau.
Nhưng Tiêu Thần trước đây thực sự xem anh là anh em.
Cậu lấy từ trong hộc bàn ra cuốn bài tập bị rách. Vết rách khá lớn và gọn ghẽ, giấy vốn mong manh, có lẽ là do bị cọ xát vào đâu đó mà rách ra.
Cậu lật trang bìa, ngay lập tức nhìn thấy nét chữ ngay ngắn, rõ ràng của Hoắc Mân. Bài giải của anh hoàn hảo, gần như không có dấu vết sửa sai.
Tiêu Thần nhìn một lúc, bỗng nhiên ghé sát xuống ngửi thử.
Đúng lúc đó, Tưởng Trạch quay đầu lại đưa tài liệu cho cậu, tròn mắt nhìn: "Tiêu Thần, cậu đang làm gì thế?"
Tiêu Thần thản nhiên ngẩng đầu: "Đang suy nghĩ xem làm cách nào dùng phép thuật để phục hồi nó."
Tưởng Trạch nhìn cậu đầy nghi hoặc.
Ánh mắt khi nãy của cậu không giống như thế, rõ ràng là có chút say mê.
Nhìn cứ như kiểu…
Tiêu Thần không nói gì, chỉ cầm cuộn băng keo trong, ướm thử vài lần rồi bắt đầu dán vết rách lại.
Một mùi hương nhàn nhạt lan vào chóp mũi cậu. Có lẽ vì đã rời xa chủ nhân một khoảng thời gian nên hương thơm ấy kéo dài nhưng nhẹ nhàng. Dường như còn pha lẫn với pheromone của một vài alpha khác.
Nhưng có một mùi hương rất dễ chịu.
Là mùi bạc hà, dường như còn pha chút hương lạnh lẽo của gỗ tuyết tùng, nhưng mùi hương thoảng qua quá mỏng manh, khó mà nắm bắt được, trái lại còn khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.
Tiêu Thần bỗng thấy luyến tiếc món đồ này.
Sau khi cẩn thận dán lại bằng băng keo trong suốt, cậu cầm bài tập bước đến bàn của Hoắc Mân.
Trong lớp vốn đang ồn ào vì giờ ra chơi, bỗng chốc yên lặng.
Chỗ của Hoắc Mân đang trống không, anh bị Chu Lý Toàn gọi ra ngoài.
"Ồ, dán xong rồi à?" Phạm Tư Tề quay đầu lại cười nói, "Cậu đừng để bụng nhé, thật ra anh Hoắc là người rất tốt, chuyện này chắc là do nhất thời hồ đồ thôi. Mà nói chứ, sao không đợi người ta quay lại rồi hãy đưa?"
Tiêu Thần liếc cậu ta một cái: "Tớ dán xong lúc nào thì đưa lúc đó."
Vừa dứt lời, Hoắc Mân đã xuất hiện ở cửa sau. Anh bước đến, liếc qua bàn học: "Đây chính là thứ cậu nói là giống hệt bản gốc?"
Tiêu Thần lập tức thu lại, đặt lên bàn một cuốn hoàn toàn mới, chưa từng bị viết vào: "Bây giờ thì giống hệt bản gốc rồi. Tớ đã đặc biệt xin giáo viên Toán một cuốn mới tinh, không khác gì bản cũ. Thế này được rồi chứ, anh đại Hoắc”"
Phạm Tư Tề phì cười thành tiếng.
Hoắc Mân thoáng sững sờ khi nghe cách xưng hô đó. Vẻ mặt anh điềm tĩnh, không rõ vui buồn, chỉ đơn giản nói: "Cũng được."
Giọng điệu không rõ ràng.
Tiêu Thần ngây người một chút, cảm thấy phản ứng của đối phương có phần nhạt nhẽo.
Phạm Tư Tề cười nói: "Đừng để ý đến vị đại gia này, cậu ấy xưa nay chưa bao giờ nhìn vào những bài mà mình đã biết cách làm."
Tiêu Thần cầm cuốn bài tập trong tay, dần định thần lại.
"Không đi à?" Hoắc Mân đứng bên cạnh cậu chờ một lúc, ánh mắt trầm tĩnh, tỏa ra khí thế alpha rất rõ ràng, "Sao? Thích chỗ ngồi của tôi à?"