Lúc này, hành tinh D đang vào cuối hạ đầu thu, thời tiết vẫn chưa thực sự mát mẻ, bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Tiêu Thần kéo theo vali hành lý, bước xuống từ phi thuyền.

Vì vừa nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, gương mặt thanh tú và ngay ngắn của cậu vẫn còn phảng phất nét mơ màng, bối rối. Không có ai đi cùng bên cạnh, bóng lưng cậu cao ráo, gọn gàng.

Cậu chậm rãi bước đi, ngẩng đầu cố gắng nhận diện các biển chỉ dẫn.

Đám đông như thủy triều lướt qua bên cạnh, không ngừng cuộn chảy. Không khí ở hành tinh D dường như trong lành hơn so với Đế Tinh, nhưng xét về khí hậu và khoa học, thực chất hai hành tinh này không có quá nhiều khác biệt.

Nhân loại đã biết đến tổng cộng 26 hệ hành tinh, được đặt tên theo bảng chữ cái. Trong số các hành tinh thuộc sự kiểm soát của Liên bang, hành tinh A đứng đầu, là Đế Tinh – nơi phồn hoa náo nhiệt nhất, là vùng đất mà ai cũng ao ước được sinh sống.

Nhưng Tiêu Thần lại từ Đế Tinh trở về.

Bởi vì, thật không may, gia đình cậu đã phá sản.

Căn nhà của họ trên Đế Tinh bị bán đi để trả nợ, cha mẹ cậu cũng không thể cáng đáng chi phí sinh hoạt đắt đỏ tại đó, nên đã gửi cậu trở về hành tinh D.

Tiêu Thần theo dòng người đi về phía cổng ra. Cuối cùng, giữa con đường bụi mù mịt, cậu tìm thấy quản gia cũ của gia đình – chú Lưu.

Chú Lưu mặc một chiếc áo khoác xám, gương mặt già nua nở nụ cười hiền hậu, trông không khác gì so với một năm trước.

Thấy Tiêu Thần, chú vội bước đến định xách hành lý giúp cậu, nhưng cậu xua tay từ chối: “Không cần đâu, cháu tự làm được, có chút sức này mà.”

Chú Lưu tuổi đã cao, còn Tiêu Thần thì thanh niên cường tráng. Huống hồ, giờ chú cũng không còn là người làm của nhà cậu nữa, những việc thế này cậu không thể để chú phải làm.

Chú Lưu gọi một chiếc taxi, hai người cùng lên xe.

Trên đường đi, chú nói: “Căn nhà cũ đã được bán đi từ hơn một năm trước, khi lão gia và phu nhân rời đi. Họ bảo chú thuê cho cậu chủ một căn hộ gần trường học. Căn này hơi nhỏ, nhưng thực ra ở cũng khá thoải mái.”

Tài xế nghe vậy, không kìm được mà liếc nhìn vào gương chiếu hậu, có vẻ tò mò không biết thiếu gia nhà giàu nào lại rơi vào hoàn cảnh này.

“Không sao đâu.” Tiêu Thần cười khổ, rồi nhẹ giọng nói tiếp, “Nhưng mà chú Lưu, chú đổi cách xưng hô đi, đừng gọi cháu như thế nữa, cứ gọi cháu là Tiểu Thần.”

“Gọi quen rồi, nhất thời khó sửa được.” Nụ cười trên mặt chú Lưu nhạt dần, giọng có chút trầm xuống: “Lão gia bọn họ… thực sự không về nữa sao?”

Tiêu Thần khựng lại một chút, rồi mới đáp: “Cha cháu nói họ vẫn còn việc phải làm, nên sẽ không về.”

Chú Lưu nhìn cậu, ánh mắt đầy ngạc nhiên: “Một mình cháu sống, e là sẽ rất bất tiện.”

Cậu thiếu niên lớn nhanh như thổi, vóc dáng cũng cao vọt lên. Ngũ quan dần sắc nét hơn, dù vẫn còn vương chút nét trẻ con, nhưng dáng vẻ lại vô cùng khôi ngô tuấn tú. Đôi mắt đen láy trong veo, dáng người cao ráo, rắn rỏi.

Sự thay đổi lớn nhất so với trước đây, có lẽ chính là khí chất đã trầm ổn và trưởng thành hơn rất nhiều.

Không rõ là do chuyến đi đến Đế Tinh giúp cậu mở mang tầm mắt, khiến con người trưởng thành hơn, hay chính việc gia đình phá sản đã tôi luyện tâm hồn của một thiếu niên, khiến cậu trở nên điềm tĩnh hơn.

Tiêu Thần quay lại, mỉm cười với chú Lưu: “Không sao đâu, phần lớn thời gian cháu đều ở trường học mà.”

Nam Beta có thể đăng ký sống độc lập từ năm mười sáu tuổi. Hơn nữa, cha mẹ cậu cũng đã sớm sắp xếp để chú Lưu chăm sóc cậu.

Tiêu Thần nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngắm nhìn hành tinh vừa xa lạ vừa thân quen này.

Trước đây, gia tộc Tiêu ở hành tinh D cũng được xem như một gia đình danh giá, còn Tiêu Thần chính là cậu thiếu gia được cha mẹ cưng chiều hết mực. Hơn một năm trước, họ chuyển đến Đế Tinh để tìm kiếm một cuộc sống tốt đẹp hơn, cho đến vài tháng trước thì phá sản.

Cha Tiêu không cam lòng, cũng không nỡ để sự nghiệp gia đình sụp đổ trong chớp mắt, nên quyết định tiếp tục phấn đấu để gây dựng lại từ đầu.

Môi trường ở Đế Tinh cho ông nhiều cơ hội hơn.

Tiêu Thần cũng không cảm thấy quá đau buồn hay tuyệt vọng.

Cậu không bị bỏ rơi. Cậu đã là người trưởng thành, có đủ điều kiện để sống tự lập, hơn nữa Liên bang luôn đảm bảo quyền lợi về an toàn và giáo dục cho tất cả cư dân.

Về kinh tế, sau khi cha mẹ cậu tuyên bố phá sản, họ cũng đồng thời nộp đơn xin trợ cấp, và số tiền nhận được đủ để cậu trang trải chi phí sinh hoạt.

Dù từ nhỏ đã có cuộc sống sung túc, nhưng Tiêu Thần cũng được mẹ rèn luyện nghiêm khắc, giúp cậu phát triển tính tự lập và khả năng giải quyết vấn đề. Đây cũng là lý do cha mẹ cậu có thể yên tâm để cậu sống một mình.

Giao thông giữa các hành tinh rất phát triển, vào kỳ nghỉ vẫn có thể gặp lại, bình thường thì có thể gọi video, rất tiện lợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play