Trong khoảnh khắc ấy, Trưởng Tôn Thanh có cảm giác thời không trước mắt mình bị xáo trộn, như thể cậu ấy đã bước vào một chiều không gian khác.
Nếu không thì làm sao cậu ấy có thể nhìn thấy Hoắc Mân—thần tượng mà cậu luôn nỗ lực noi theo?
Trưởng Tôn Thanh cúi đầu, day day huyệt thái dương: "Chắc là hôm qua tớ buồn quá nên không nghỉ ngơi tốt, đến mức sinh ảo giác rồi."
Tiêu Thần cười mà không nói gì, đứng dậy kéo Hoắc Mân lại gần, giới thiệu: "Hoắc Mân, đây là bạn em, Trưởng Tôn Thanh. Vừa rồi em có nhắc đến cậu ấy trong điện thoại với anh, cậu ấy luôn xem anh là động lực phấn đấu của mình."
Sau khi rời khỏi hội trường của Học viện Cơ giáp, Hoắc Mân về nhà thay một bộ vest đơn giản, rồi gọi cho Tiêu Thần, lái xe đến đón cậu.
Dù đã đổi sang trang phục thoải mái hơn, bộ vest xám vẫn khiến anh trông phong độ và tao nhã. Làn da anh mịn màng, vầng trán sáng sủa, mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, không có sợi nào rối loạn. Đôi mắt sâu thẳm, sắc sảo, toát lên khí chất quý phái.
Hoắc Mân khẽ cụp mắt xuống, thu lại sự lạnh lùng thường ngày, trông có vẻ trầm ổn và điềm đạm hơn. Anh vươn tay ra: "Xin chào, tôi là Hoắc Mân."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT