Tống Viên đoán được cuộc sống ở cổ đại của cô tuyệt đối không tính là vui vẻ gì.
Một mặt là giấc mơ trong khoảng thời gian này của cô, cô mơ hồ cảm giác được những giấc mơ này có liên quan mật thiết đến những gì cô trải qua ở cổ đại, nói không chừng chính là những chuyện cô đã trải qua. 
Từ những giấc mơ này mà nói, cô cũng từng có lúc vui vẻ, nhưng thời gian ngột ngạt lại nhiều hơn. Cho dù ở trong mơ, cô vẫn có thể cảm nhận được loại cảm xúc vừa bất lực vừa thất bại này.
Mặt khác, cô vẫn luôn nhớ rõ trạng thái lúc cô vừa mới tỉnh lại. Bây giờ nghĩ lại, lúc ấy hẳn là cô mới xuyên về từ cổ đại. Trong mắt cô không ánh sáng, cả người trầm trầm, nói là nặng nề như nước đọng cũng không khoa trương. 
Làm Hoàng hậu ở cổ đại cũng sẽ không quá vui vẻ, đúng không? Dựa theo tâm tính đà điểu của cô, hẳn là cô cũng sẽ không nhớ lại chuyện không vui, nhưng cô lại rất bình tĩnh, thậm chí có một loại tâm tính Phật hệ thuận theo tự nhiên. Cho đến khi cô thấy rõ ràng mặt ca ca trong mộng, cô đột nhiên ý thức được có một số việc thật ra mình không thể quên. 
Buổi sáng khi cô đánh răng còn đang suy nghĩ có nên hẹn bác sĩ tâm lý không?
Nhưng mà thật sự đối mặt bác sĩ tâm lý thì cô nên nói như thế nào đây, bác sĩ sẽ đối đãi với cô như bệnh nhân tâm thần chứ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play