Khi Dung Hành trở về phòng, Dung Đình gọi anh, vẫn gọi là "phụ hoàng".
"Phụ hoàng, gần đây nhi thần tập viết chữ không lười biếng, nhưng không có tiến triển gì." Dung Đình chỉ vào chữ trên giấy tuyên chỉ: "Chữ này nhi thần vẫn viết chưa được đẹp cho lắm, phụ hoàng có thể dạy cho nhi thần có được không?"
Dung Hành nhìn chữ cậu luyện viết, lại nhìn về phía cậu, nói với giọng áy náy: "Dung Đình, thật xin lỗi, những chuyện trước kia chú đều đã quên hết rồi, có lẽ không thể dạy con được nữa."
"Phụ hoàng thật sự không nhớ được chuyện gì sao?" Dung Đình nhìn anh với vẻ khó hiểu. Tại sao cậu lại có cảm giác có gì đó rất lạ?
"Chú đã nói rồi, con cứ gọi chú là chú là được rồi, mẹ con rất lo lắng con sẽ bị chú liên lụy."
"Dạ." Dung Đình đặt bút xuống, có chút thất vọng nói: "Phụ hoàng giống như trước kia vẫn tốt hơn một chút."
"Trước đây chú như thế nào?" Dung Hành mỉm cười hỏi cậu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT