Tống Hải Bình và Dung Đình không ở Bắc Kinh quá lâu.
Chỉ mới về không bao lâu, mẹ của Tống Viên cũng chính là bà Trần Lâm Tĩnh cũng từ Hồng Kông trở về.
Trần Lâm Tĩnh về tất nhiên sẽ báo tin ngay cho Tống Viên, Tống Viên biết những ngày tháng yên bình này lại sắp bị phá vỡ, sự tồn tại của Dung Đình, quan hệ giữa cô và Dung Đình, cô có thể giấu được người ngoài nhưng không thể giấu ba mẹ, bây giờ ba cô đã biết rồi nhưng mẹ cô vẫn chưa biết chuyện gì. Chuyện này càng giấu lâu càng không tốt nên Tống Viên đã quyết định sẽ nói rõ, vì vậy hôm đó cô tỏ ra đặc biệt sốt sắng, thậm chí còn xin nghỉ nửa ngày vào ngày Trần Lâm Tĩnh trở về, buổi chiều đích thân lái xe ra sân bay đón mẹ.
Trên đường đến sân bay, Tống Viên không quên ghé qua cửa hàng hoa mua một bó hoa.
Sân bay lúc nào cũng đông đúc, Tống Viên đứng chờ ở lối ra, khi thấy mẹ mình đeo kính râm lớn, mặc áo khoác dài, kéo vali nhỏ đi ra, cô lập tức tỏ ra ngoan ngoãn chưa từng có trong hai mươi hai năm qua, cô chạy đến ôm mẹ một cái: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ quá!”
Trần Lâm Tĩnh tháo kính râm xuống nhận lấy bó hoa, bà nhìn Tống Viên: “Cảm ơn con nhưng hôm nay con không đi làm sao?”
Tống Viên cười nịnh nọt: “Đi làm sao quan trọng bằng mẹ được!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT