Trong quán Tiên Khách Lai, tiểu nhị cung kính cúi người dẫn Cơ Vị Tưu lên nhã gian trên tầng ba, Miên Lý theo sau như thường lệ. Lúc nãy Cơ Vị Tưu mới vừa nôn xong, lại uống thêm một chén thuốc nên thực ra chẳng có khẩu vị gì. Nhưng Miên Lý nói món Phật nhảy tường ở Tiên Khách Lai ngon nhất, vị nước dùng đậm đà có thể át đi mùi thuốc. Nghe vậy, Cơ Vị Tưu cũng có chút động lòng nên bèn đến đây.
Sau khi nôn xong, báo đen con mau chóng được người hầu bế đi. Dù gì nó cũng còn nhỏ, dạ dày yếu ớt, lại sợ nó kinh hãi quá tự lăn đùng ra chết nên Cơ Vị Tưu đành rưng rưng buông tay.
Trên bầu trời vẫn còn vương chút sương mù nhàn nhạt, Cơ Vị Tưu cởi áo choàng ra. Miên Lý nhận lấy nó rồi đặt sang một bên, thuận miệng nói: “Cơn mưa hôm nay quả là khiến lòng người phiền muộn, đã đến lúc lấy áo lông của điện hạ ra rồi ạ.”
Cơ Vị Tưu nghe vậy thì nhướng mày, hỏi: “Không đến nỗi thế chứ? Bây giờ vẫn chưa chính thức vào đông mà.”
Miên Lý liếc cậu, không nhịn được mà thở dài: “Trước đây, mỗi mùa đông điện hạ đều nằm lười trong phòng, ngủ nướng đến tận khi mặt trời lên bằng con sào mới dậy, sau đó thảnh thơi được phơi nắng, nên tất nhiên không thấy lạnh. Nhưng năm nay thì khác rồi.”
Cơ Vị Tưu nghẹn lời, thừa biết Miên Lý đang muốn nói gì. Năm ngoái cậu còn lười biếng nằm trong chăn mãi chẳng muốn rời giường, còn năm nay nửa đêm đã phải dậy ra ngoài đi làm, đương nhiên không giống nhau rồi! Mùa hè nửa đêm nửa hôm còn se se lạnh, huống chi là mùa đông.
Hay là cứ dọn về cung ở nhỉ... Mà thôi, Cơ Tố vẫn còn đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT