Người đi đã được hai tháng rồi, phủ Anh Quốc công từ lâu đã cởi bỏ đồ tang, nhưng xung quanh vẫn là một mảng màu trắng, Cơ Vị Tưu nhìn mà không khỏi cảm thấy lòng nặng trĩu.
Cậu cũng không dám nói mấy câu như “nén bi thương”, không đề cập đến mới là tốt nhất, nếu như cậu tự ra vẻ bi thương thì chẳng phải sẽ khiến Châu Nhị ca cũng phải đau lòng theo sao?
Cơ Vị Tưu nhìn đông ngó tây, hỏi: “Ta nhớ đi hướng này là tới phòng khách nhỉ?”
“Vâng.” Châu Như Hối đáp một tiếng, thoáng ngây người, sau đó mới chậm rãi nói: “Điện hạ đúng là trí nhớ tốt.”
Cơ Vị Tưu vốn rất thông minh lanh lợi, tuy thuở nhỏ cậu thường xuyên gặp Châu Như Hối nhưng đó cũng là vì Cơ Tố. Sau khi Châu Như Hối được phong Quốc công thì cậu cũng chỉ từng đến đây một lần vào ngày thành thân của đối phương, khi ấy cậu thay mặt Cơ Tố đến chúc mừng, tính ra đã mười năm tròn. Dù sao cậu cũng là Thân Vương, trò chuyện đôi câu với một vị Quốc công nắm binh quyền trong tay như Châu Như Hối thì không sao, nhưng qua lại ở phủ riêng thì không cần thiết.
Huống hồ Châu Như Hối quanh năm không ở Kinh Thành, Cơ Vị Tưu thực sự không có cơ hội gặp gỡ hắn ta.
Chuyện này chẳng cần Cơ Tố phải dặn dò, chính bản thân cậu cũng hiểu rõ, mà không chỉ mình cậu hiểu rõ, Châu Như Hối cũng hiểu rõ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT