Khi ăn đến món viên chiên, viên nào viên nấy vẫn còn nóng hổi, vừa cắn một miếng, sắc mặt Cơ Vị Tưu liền rạng rỡ, không nhịn được mà đẩy đĩa qua chỗ Cơ Tố: “Hoàng huynh nếm thử đi?”
Cơ Tố cầm khăn lau khóe môi: “Không cần.”
Cơ Vị Tưu cũng không dám ép hắn, chỉ hơi tiếc nuối, nhưng đồng thời lại thấy có chút vui vẻ - dù sao thì viên chiên cũng chỉ có bấy nhiêu, ca ca ăn một viên thì cậu sẽ ít đi một viên! Cậu cố gắng khuyên nhủ: “Hoàng huynh thật sự không thử một miếng sao?”
Cơ Tố chẳng hề để lộ cảm xúc, lần này dứt khoát không thèm đáp lại cậu luôn. Cơ Vị Tưu cười hì hì, cũng đoán được mình không thể khuyên nổi. Dù sao với tính cách của ca ca cậu, nếu không biết nguyên liệu thì còn có thể nếm thử, nhưng một khi đã biết đây là đồ làm từ đồ ăn thừa, chắc chắn hắn không đời nào chịu đưa vào miệng. Việc món này có thể đặt lên bàn e rằng cũng chỉ vì cậu thôi - chẳng thế thì sao? Từ lúc đĩa viên chiên được bưng lên, tuy ca ca cậu vẫn cầm đũa trên tay, nhưng đã không còn động đến món nào nữa kia kìa.
Nhưng đã lên bàn rồi thì đừng nghĩ nhiều nữa! Bọn họ làm Hoàng đế cũng có đãi ngộ kinh lắm, buổi tối còn có bữa khuya để ăn. Cơ Vị Tưu một hơi nhét ba viên vào miệng, hai bên má phồng lên tròn trịa, trông hệt như con quỷ đói đầu thai.
Cơ Tố thuận miệng hỏi: “Dạo này ăn uống không ngon miệng à?”
Cơ Vị Tưu thật thà gật đầu. Có lẽ vì cuối cùng cũng được ăn thứ mà mình mong nhớ bấy lâu, ngay cả ánh mắt cậu cũng sáng rực lên: “Không trách bọn họ được, chắc là do trước đó ta nằm liệt giường quá lâu, dạ dày vẫn chưa hồi phục lại.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play