Thật ra, Cơ Tố đã nói đến mức này thì Cơ Vị Tưu cũng hiểu rằng mọi chuyện gần như là ván đã đóng thuyền. Hiếm có ai thay đổi được quyết định của Cơ Tố, huống chi việc giết hai, ba chục người chỉ là chuyện nhỏ, không đáng để hắn bận tâm.
Nhưng Cơ Vị Tưu không cam lòng, cậu không thể trơ mắt nhìn hai, ba chục mạng người bị xóa sổ vì mình được. Cằm Cơ Vị Tưu bị bóp đến đau đớn, nhưng cậu vẫn không dám hất tay Hoàng huynh mình ra.
Cơ Tố có một đôi mắt sâu thẳm khó đoán, xưa giờ Cơ Vị Tưu vốn không dám đối diện với đôi mắt ấy. Ấy vậy mà chỉ trong khoảnh khắc, cậu lại nhìn thẳng vào đáy mắt Cơ Tố, đường hoàng nói: “Như lời Hoàng huynh đã nói, ta là thân vương, bọn họ chỉ là những người hầu chưa trải sự đời, còn ta đường đường là một Vương gia, đã lên tiếng thì bọn họ nào dám trái lệnh?”
“Nếu Hoàng huynh trừng phạt bọn họ thì chẳng phải là đang bảo cả viện này xem nhẹ lời nói của ta hay sao?” Nói đến đây, trong mắt Cơ Vị Tưu hiện lên chút áy náy: “Đó là do ta nhất thời sơ suất, lần sau ta nhất định sẽ cẩn trọng hơn… Ta cũng không ngờ mình bị thương nặng đến thế, rõ ràng ta đã tỉnh nhưng lại chẳng thể cử động… Hay là mời Hồ Thái y đến khám lại cho ta nhé Hoàng huynh?”
Ánh mắt Cơ Tố lạnh như băng. Hắn bóp cằm cậu, nghiêng qua nghiêng lại xem xét, khóe môi chợt nở một nụ cười băng giá: “Sao xưa nay ta không phát hiện miệng lưỡi đệ cũng linh hoạt phết nhỉ?”
“Muốn nói gì nữa không, tiếp tục đi.”
Cơ Vị Tưu sợ chết khiếp nhưng vẫn cố gắng tiếp lời: “Hoàng huynh, ta cũng xem như vừa trải qua một trận bệnh nặng, phải tích chút âm đức…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT