Dưới ánh sáng mờ mịt của quán bar, Vân Đóa từ xa đã thấy chiếc váy caro đặc trưng của chị họ. Váy caro đang đứng cạnh một bóng người cao lớn, cánh tay bị giữ chặt.

Tim Vân Đóa chợt hẫng, theo phản xạ hét lên: “Bỏ tay ra!”

Cô vừa hét vừa chạy vội trên đôi giày cao gót 10cm, hét lớn: “Anh đang làm gì vậy!”

Khi tới nơi, cô không nghĩ ngợi gì, nhào thẳng tới trước. Nhưng người đàn ông cao lớn kia như một bức tường đồng vách sắt, khiến Vân Đóa bị phản lực hất ngược lại. Sợ hãi át đi sự nhút nhát, cô vội vàng kéo chị họ đang mềm nhũn ra sau lưng mình.

Trời ạ, Trần Hi Hi, sau này chỉ uống trà sữa thôi được không!

Vân Đóa bị chị họ đè lên đến run rẩy cả đôi chân nhỏ, nhưng vẫn cố ngẩng cao đầu, trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, ra sức tạo dáng vẻ “Tôi dữ lắm đó nha!”.

Người đàn ông trước mặt vóc dáng cao lớn, cơ bắp rắn chắc, khí thế sắc lạnh tự nhiên không cần làm ra vẻ. Gương mặt tuấn tú với đường nét rõ ràng, mái tóc ngắn gọn gàng.

Vân Đóa hiếm thấy ai để kiểu tóc húi cua mà đẹp như vậy, vừa lạnh lùng vừa đầy chất nam tính.

Anh ta rất cao, ngũ quan sâu thẳm ẩn trong ánh sáng lạnh lẽo của quán bar, không quá rõ ràng, nhưng hai vết sẹo sâu trên xương mày bên phải lại vô cùng bắt mắt.

Éc, lông mày bị đứt.

Nhìn đúng kiểu nguy hiểm.

Vân Đóa lại nhìn chiếc áo thun bị căng phồng lên bởi bắp tay và cơ ngực của anh ta, trong lòng càng thêm run.

Nhưng lúc này tuyệt đối không được sợ hãi, nếu không chẳng những không đưa được Trần Hi Hi đi, ngay cả cô cũng khó mà thoát.

Cô giơ tay, đầu ngón tay và giọng nói mảnh mai đều run rẩy không kiềm được: “Tôi đã báo cảnh sát rồi! Tôi báo rồi đấy nhé!”

Người đàn ông không biết có bị sự dọa nạt yếu ớt của cô lừa không, anh ta chỉ đứng yên tại chỗ, rũ mắt nhìn cô chăm chú.

Lệ Kiêu cũng không hiểu sao mình lại giống như bị ma ám mà cứ nhìn cô gái nhỏ này mãi. Những cô gái đẹp anh từng gặp không ít, các nữ quyền anh ai cũng nóng bỏng, quyến rũ, nhưng cô gái này lại đẹp theo cách hoàn toàn khác.

Đôi mắt của cô vì hoảng sợ mà mở to, màu mắt không giống với màu nâu đậm thường thấy ở người châu Á, mà nhạt hơn, giống như màu hổ phách. Dưới ánh sáng đa sắc từ trần quán bar, ánh mắt ấy lấp lánh như viên bi thủy tinh, chỉ cần khẽ động đã tỏa sáng lóa mắt.

Đôi mắt hổ phách đã độc đáo, làn da của cô càng khiến người khác không thể rời mắt. Không chỉ trắng sáng đến kỳ diệu, mà còn mịn màng đến mức khó tin. Từ khuôn mặt trắng trẻo, đến bờ vai tinh tế lộ ra sau quai áo, hay xương quai xanh mượt mà, đều không chút tì vết.

Làn da không tì vết ấy, còn thấp thoáng mạch máu xanh nhạt, mơ hồ phớt lên sắc hồng nhàn nhạt.

Lệ Kiêu bất giác nhớ đến miếng ngọc dương chi quý giá ở nhà mình.

Ừm, giống như ngọc dương chi vậy.

Cũng giống như trái đào mật. Hồng hào, mềm mại, chỉ cần khẽ bóp đã có thể bật ra nước quả ngọt ngào...

Lệ Kiêu hơi ngẩn ngơ, mãi cho đến khi cô “quả đào mật” nhỏ ấy bị nữ ma men ép cong eo, khe khẽ “A” một tiếng, anh mới hoàn hồn.
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play