Cô gái trong lòng hắn rõ ràng không muốn đi, không ngừng vùng vẫy, nhưng vì đã say khướt, cô nhanh chóng bị gã đàn ông khống chế kéo đi. Miệng cô không ngừng kêu la, nhưng tiếng nói nghe không rõ ràng.
Tuy nhiên, Lệ Kiêu nghe ra đó là tiếng Trung Quốc.
Anh sững lại trong giây lát, rồi nhanh chóng bước tới.
Gã đàn ông nước ngoài tiếp tục kéo lê cô gái một cách thô lỗ, động tác đầy vẻ nôn nóng. Lệ Kiêu đứng chắn trước mặt hắn, gọi một tiếng “Này”.
“Buông cô ấy ra.” Lệ Kiêu đi thẳng vào vấn đề, lạnh lùng nói.
Gã chổi lông gà không vui đánh giá kẻ cản đường, thấy dáng người cao lớn của Lệ Kiêu thì trên mặt lộ ra vẻ kiêng kị. Nhưng nghĩ đến con vịt đã nấu chín đến bên miệng sao có thể thả ra. Hắn buông ra vài câu chửi rủa bằng tiếng Anh, rồi vẫn kéo cô gái đi tiếp.
Lệ Kiêu bước sang một bên chặn đường rồi liếc nhìn bọn họ. Hắn có mí mắt mỏng, đôi mắt đen hẹp dài, ánh mắt sắc bén, dễ dàng khiến người ta có cảm giác áp bách.
Gã chổi lông gà không đi được, còn chửi bới om sòm, vung tay định đánh trả. Nhưng tay hắn còn chưa kịp giơ lên hoàn toàn, đầu đã bị Lệ Kiêu giữ chặt.
Lệ Kiêu kéo mạnh đầu hắn xuống, đầu gối đập thẳng vào mặt hắn, “rầm” một cái.
Động tác dứt khoát, tàn nhẫn, chính xác, làm một mạch không chút do dự. Điển hình kiểu “có thể động tay thì đừng nói nhảm”.
Gã chổi lông gà khẽ rên lên, khuôn mặt vặn vẹo muốn đánh trả, nhưng Lệ Kiêu lập tức tung thêm một cú đấm vào bụng hắn.
Cú đấm vang lên một tiếng “bụp” trầm đục, nghe có vẻ rất mạnh mẽ, nhưng thực ra Lệ Kiêu đã kiềm lực lại. Bởi nếu một tay đấm chuyên nghiệp như anh ra đòn hết sức, thì khả năng xảy ra án mạng là rất cao.
Gã chổi lông gà lần này đến rên cũng không kịp, hai tay hắn ôm bụng, gập người lại, khom lưng nôn khan mấy lần.
Lệ Kiêu nhấc chân lên, dễ dàng đá hắn một phát, đẩy hắn lăn ra đất, rồi lạnh giọng quát: “Biến!”
Gã chổi lông gà vừa quỳ vừa bò, đứng dậy còn nhanh hơn, không dám nói thêm lời nào, ôm bụng lảo đảo chạy mất.
Lệ Kiêu nhìn theo bóng hắn chuồn thẳng, ánh mắt sắc lạnh, sau đó quay người bước đến chỗ cô gái say rượu đang nằm bẹp dưới đất, đưa tay kéo cô đứng dậy.
“Này.” Lệ Kiêu cau mày, giọng trầm thấp. “Tỉnh lại đi.”
Nhưng cô gái say rượu hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh táo. Cô mở đôi mắt mơ màng, cười hì hì với Lệ Kiêu một cái, cả người mềm nhũn không chút sức sống, ngã dúi dụi về phía anh.
Lệ Kiêu vốn không thích uống rượu, và càng ghét mấy kẻ say xỉn. Anh nhíu mày, giữ cô gái không cho dựa vào mình, đồng thời đảo mắt tìm kiếm xung quanh.
Đang tìm kiếm thì bất ngờ nghe thấy một tiếng hét từ đầu hành lang.
“Buông tay! Anh định làm gì đấy!”
Giọng nữ cao vút, sắc nhọn, xuyên qua âm nhạc đinh tai nhức óc của quán bar mà lao thẳng về phía anh. Lệ Kiêu chưa kịp nhìn rõ người vừa hét, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn mặc váy tím, chiếc váy xoè tung như cánh bướm giữa không trung.
“Anh là ai? Thả người ra!”
Cô gái nhỏ không thèm nói lý lẽ, lao thẳng vào Lệ Kiêu. Anh đứng im tại chỗ không nhúc nhích, thế là cô bị phản lực từ cơ thể rắn chắc của anh bật ngược ra.
Lệ Kiêu: “…”
Đây không phải bướm tím.
Đây rõ ràng là một con chim nhỏ giận dữ.
Cô gái nhỏ bị chàng trai cường tráng bật lại nhưng không bỏ cuộc, lần nữa lao lên, nhanh chóng kéo cô gái say rượu ra, che chắn phía sau mình như gà mẹ bảo vệ con. Sau đó, cô ngẩng đầu, trừng mắt nhìn anh đầy tức giận.
Lệ Kiêu hơi ngẩn người.
Một khuôn mặt đẹp ngoài dự đoán. Xinh đẹp, thuần khiết - hoàn toàn khác biệt với bầu không khí đầy hỗn loạn của quán bar.
Cô gái nhìn anh chằm chằm, gương mặt trắng trẻo nhỏ nhắn đầy vẻ phẫn nộ, đôi mắt đen láy ánh lên sự kinh hoàng và đề phòng: “Anh... anh định làm gì! Tôi cảnh cáo anh đấy-”
Cô đưa bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn ra, run run chỉ vào lồng ngực rắn chắc của Lệ Kiêu: “Tôi đã báo cảnh sát rồi! Tôi báo rồi đấy!”