Da lạnh như băng, xương cứng như ngọc..

Đầu ngón tay của Lệ Kiêu tê dại.

Cô ở rất gần. Trên gương mặt trắng nõn hiện lên một chút ửng đỏ ngọt ngào, trên đó còn có một lớp lông tơ mỏng mịn…

Cô gái nhỏ lại mở miệng nói, giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ chưa kịp vang lên đã bị tiếng ồn ào xung quanh nhấn chìm. Cô không yên, cử động không ngừng, lớp vải trên cổ áo xếp ly không nghe lời, từ từ trượt xuống —

Làn da mịn màng hoàn hảo, xương quai xanh thẳng tắp, đường cong quyến rũ.

Trong đầu Lệ Kiêu vang lên một tiếng “oành”.

Lần đầu tiên trong đời, anh hiểu được tại sao mấy tên sói trong đội suốt ngày chỉ nghĩ đến con gái.

Thì ra con gái là như thế này: mềm mại, trắng trẻo, lại thơm ngọt.

Từng từ ngữ mấu chốt đều như thiêu đốt thần kinh anh...

Hai người ôm nhau nhưng mãi không hôn, chỉ nhìn nhau, anh nhìn cô, cô nhìn anh. Mấy người hóng chuyện chẳng ngại náo nhiệt còn hò hét lớn hơn. Máy quay cứ như cố tình, còn quay đặc tả họ ở mọi góc độ 360 độ.

Cảm giác như muốn nói: “Hôn đi, hôn nhanh đi!”

Xung quanh mọi người cũng dùng đủ loại ngôn ngữ để hét lên những từ tương tự như “Hôn”.

Lệ Kiêu nhíu mày liếc nhìn xung quanh, phát hiện tên nhóc con Kỳ Lãng của mình là người hò hét to nhất...

Anh quay đầu lại, đối diện với khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào như quả đào mật của cô.

Hôn... sao?

Không thể hôn.

Nhưng dù biết là không thể, đầu óc anh vẫn càng lúc càng nóng, sợi dây lý trí căng chặt sắp bị thiêu đứt.

Đôi mắt của cô gái tựa như phủ một tầng hơi nước mỏng, ánh nhìn trong trẻo với đôi đồng tử màu hổ phách cứ chăm chăm ngước lên anh, vô thức toát ra vẻ yếu đuối khiến người ta không nỡ từ chối.

Lệ Kiêu: … Chết tiệt.

Thế này ai mà chịu nổi? Đến cả thánh nhân cũng không giữ nổi mình!

Chỉ vài giây sau, cơn sóng hormone cuộn trào trong cơ thể của một vận động viên rốt cuộc thiêu rụi hoàn toàn lý trí.

Lệ Kiêu nhẹ nhàng đặt tay lên sau gáy cô gái, động tác cúi người tiến sát dứt khoát nhưng đầy dịu dàng, có một loại cảm giác mâu thuẫn giữa trân trọng và không nỡ.

Lý trí cuối cùng giữ lại một chút kìm chế. Anh chỉ đặt một nụ hôn nhẹ lên khóe môi cô.

Dù chỉ là khóe môi, dù chỉ trong thoáng chốc, nhưng với Lệ Kiêu, cảm giác ấy khiến anh như say. Cảm giác mới mẻ và lạ kỳ ấy không phải thứ dopamine từ những buổi tập luyện hay thi đấu có thể mang lại.

Khuôn mặt mềm mại, ửng hồng như trái đào chín mọng của cô thoang thoảng hương thơm ngọt ngào, tươi mới, như muốn đánh thức mọi giác quan của anh.

Tim anh co thắt dữ dội.

Tiếng reo hò, cổ vũ xung quanh vang dội đến mức tưởng như có thể lật tung mái nhà, chạm đến tận trời cao.

Lệ Kiêu nhanh chóng đứng dậy, buông tay ra, nhưng người trong lòng anh đã đỏ bừng như trái đào chín.

Cô nhóc trái đào vội nhảy khỏi đùi anh, toàn thân đỏ rực. Cô nhíu mày, chỉ tay vào anh, rồi tức tối nói một tràng dài.

Lệ Kiêu nghe rõ lần này. Cô đang chửi anh: “Đồ lưu manh, đồ khốn nạn, đồ đầu đất!”

Cô gái nhỏ che miệng, trông như một cô vợ nhỏ bị bắt nạt, nhìn anh bằng đôi mắt hạnh nhân đỏ hoe, dường như giây tiếp theo cô sắp khóc đến nơi.

Khi Lệ Kiêu tưởng cô sắp khóc, cô bất ngờ giật lấy một lon bia từ tay một người đang xem chương trình bên cạnh.

Chưa kịp phản ứng, lon bia đã ụp thẳng xuống đầu anh, đổ trọn lên người anh.

**

Bầu không khí trong nhà thi đấu quyền anh đạt đến đỉnh điểm khi cô gái đổ cả lon bia lên đầu anh. Sau đó, trận đấu quyền anh tiếp theo thậm chí còn trở nên nhạt nhẽo hơn.

Vân Đóa co ro trên ghế, hoàn toàn thu mình lại.

Chỗ ngồi của bốn người cũng được điều chỉnh lại, Kỳ Lãng và Trần Hi Hi ngồi ở giữa, còn cô và Lệ Kiêu ngồi ở hai đầu xa nhau. Hai oan gia không còn nhìn thấy nhau nữa, mọi thứ tạm lắng xuống.

Vân Đóa thực sự rất khổ sở.

Hu hu hu, nụ hôn đầu của cô đã mất rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play