Bạc Tuế: …...

Cái tiểu huyết cầu này thật sự coi cậu là mẹ sao?

Khi giải đọc ra câu nói kia, cậu trong chốc lát không biết nên cảm thấy bị mạo phạm vì bị huyết cầu gọi là "mẹ", hay là nên vì giọng nói mềm mại ấy mà trán giật liên hồi.

Đây là... chảy nước miếng sao?

Không đúng chứ?

Trong tình huống này mà huyết cầu lại còn nhỏ dãi trước mặt cậu.

Bạc Tuế bắt đầu nghi ngờ liệu trên người mình có mùi hương gì đặc biệt không, mà khiến huyết cầu này cứ bám riết lấy cậu như vậy?

Thế nhưng, mặc cho cậu có cạn lời đến mức nào, Dịch Hoài Cữu ở bên cạnh cùng với Tông Sóc, kẻ vừa bắt được quỷ anh trước đó, lại vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như thể chưa nghe thấy gì cả.

Rõ ràng câu nói đó chỉ có một mình Bạc Tuế nghe hiểu.

Bạc Tuế khẽ cau mày, chậm rãi chớp mắt.

Tại sao huyết cầu này cứ theo dõi cậu mãi vậy?

Chẳng lẽ nó không nhận ra rằng có một con quỷ anh dám gây ảnh hưởng đến Bạc Tuế hay sao?

Lúc này, Tông Sóc đã ngẩng đầu lên. Đối với loại quỷ vật sinh ra từ oán hận, mặc dù có thể giết ngay lập tức, nhưng để tránh oán khí lan rộng và ảnh hưởng đến dân thường trong toàn bộ tòa nhà, Cục Quản Lý Đặc Thù thường sẽ phong ấn trước, sau đó mới mang về căn cứ để xử lý.

Quỷ anh kia oán khí rất nặng, lúc bị trấn áp, sát khí và máu tanh trên người nó bùng lên dữ dội, điên cuồng phản kích. Nhưng thực lực của nó so với Tông Sóc kém xa, dù có dùng thủ đoạn gì cũng không thể phá nổi vòng kiềm chế của hắn.

Người đàn ông vận trên mình bộ chế phục đen cứng cáp chỉ dùng đôi tay đã có thể chế trụ nó.

Rất nhanh, Tông Sóc đã phong ấn quỷ anh vào một cái bình.

Đôi mắt đỏ bừng đầy âm khí cuối cùng cũng rời khỏi Bạc Tuế.

Bạc Tuế cảm nhận được luồng ánh nhìn chòng chọc chứa đầy oán độc đã biến mất, lập tức đoán được huyết cầu đã bị bắt.

Thôi, bị bắt rồi thì tốt.

Còn chuyện tại sao huyết cầu cứ theo dõi cậu và gọi cậu là "mẹ", cũng không cần truy cứu làm gì.

Cơ thể Bạc Tuế khẽ thả lỏng một chút.

Việc bắt quỷ anh diễn ra cực kỳ thuận lợi, nó vậy mà không hề bỏ chạy.

Dịch Hoài Cữu cũng thấy khó hiểu, nhưng lúc này vẫn gạt nghi vấn sang một bên.

Bởi vì còn một vấn đề khác ngay trước mắt.

Bọn họ đến đây để bắt kẻ phạm án, nếu như Bạc Tuế mở mắt ra mà chẳng thấy gì cả thì...

Hiển nhiên, không chỉ Bạc Tuế mà cả Tông Sóc cũng nghĩ đến điều này.

Dịch Hoài Cữu còn chưa kịp rút tay lại khỏi mắt Bạc Tuế, Tông Sóc đã nhíu mày.

Vị cục trưởng Cục Quản Lý Đặc Thù lạnh lùng và kiêu ngạo thường ngày cuối cùng cũng nể mặt một chút, sau khi trấn áp quỷ anh xong liền liếc nhìn Bạc Tuế một cái, sau đó lấy điện thoại ra gửi tin nhắn gì đó.

Chỉ chốc lát sau, Hầu Tử cùng mấy người khác đã đến.

Tiếng bước chân vang lên trong phòng khách, có người vào rồi lại rời đi.

Bạc Tuế trong lòng đang hỗn loạn suy nghĩ, thậm chí dựng tai lên để đếm xem có bao nhiêu người đang di chuyển.

Ngay lúc đó, đèn trong phòng khách bật sáng.

Dịch Hoài Cữu thấy nhóm người của Cục Quản Lý Đặc Thù rời đi, rốt cuộc mới thu tay lại, thản nhiên nói:

“Được rồi, tội phạm đã bị mang đi.”

Trước mắt, hàng mi dài khẽ run rẩy, một lần nữa lướt qua lòng bàn tay.

Bạc Tuế có chút không thích ứng với ánh sáng. Vừa mở mắt ra từ một mảnh tối đen, đôi mắt liền thấy cay xè, lập tức ngấn đầy hơi nước.

Dịch Hoài Cữu chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi ươn ướt, thân thể cứng lại một chút, vẻ mặt nghiêm nghị thoáng chùng xuống, có phần không tự nhiên mà nói:

“Xin lỗi, quên chưa nhắc. Vừa mở mắt có thể sẽ cần một chút thời gian để thích ứng.”

“Cảm ơn.”

Bạc Tuế khẽ gật đầu, rồi lại khép mi mắt.

Gương mặt cậu vốn đã ôn hòa, dịu dàng, lúc này nhắm mắt lại, hàng mi dài còn hơi ướt, trông lại càng thêm mong manh. Một chút vệt đỏ nhàn nhạt nơi đuôi mắt càng làm cậu thêm phần yếu ớt, khiến bất kỳ ai nhìn vào cũng phải vô thức nín thở.

Lần thứ hai mở mắt ra, cậu quả thực cảm thấy khá hơn nhiều.

Lúc này, Tông Sóc đã tháo bao tay xuống.

Bạc Tuế đảo mắt nhìn quanh phòng, phát hiện bên trong không có ai khác, liền hơi ngạc nhiên.

Tông Sóc nhàn nhạt mở miệng: “Người vừa rồi đã bị mang đi.”

“Cậu cảm thấy thế nào?”

Quỷ anh kia mang oán khí dày đặc, ở trong phòng này suốt một giờ, ít nhiều cũng ảnh hưởng đến phong thủy và môi trường xung quanh.

Hắn và Dịch Hoài Cữu không bị ảnh hưởng, nhưng Bạc Tuế thì không chắc...

Tông Sóc nhìn chàng thanh niên trước mắt, trông mỏng manh như một mảnh bọt biển. Hắn khựng lại một chút, bỗng nhiên hiểu ra vì sao lúc trước Dịch Hoài Cữu không cho hắn trực tiếp gặp Bạc Tuế.

Với thể chất của Bạc Tuế, chỉ cần chạm trán một chút với những thứ tà ma kia... quả thực rất dễ bị oán sát ảnh hưởng.

Bạc Tuế không biết rằng trong nháy mắt, Tông Sóc đã tự mình suy diễn một loạt tình huống phức tạp. Cậu chỉ cảm thấy mắt hơi cay mà thôi.

Suy nghĩ một chút, cậu lặng lẽ cảm nhận toàn bộ cơ thể, rồi chớp mắt lắc đầu.

“Không có gì khó chịu cả.”

“Hắn bị bắt đi rồi là xong sao?”

Dù gì cũng là một vụ án liên quan đến thần quái. Kẻ theo dõi cậu lại còn là một con quỷ anh cứ luôn miệng gọi cậu là "mẹ". Ngay cả theo phản ứng thông thường, cậu cũng nên hỏi thêm một câu.

Tông Sóc trước giờ gặp không ít người không tin tưởng Cục Quản Lý Đặc Thù, với những kẻ đó, hắn lười giải thích.

Nhưng đối mặt với Bạc Tuế, hắn chỉ trầm giọng đáp:

“Cũng gần như vậy. Tôi sẽ ở lại đây một đêm, ngày mai là xong.”

Nơi này hiện tại vẫn chưa hoàn toàn an toàn. Quỷ anh tuy đã bị bắt, nhưng trước khi bị trấn áp, oán khí của nó đã lan tràn khắp nơi.

Đặc biệt là phòng của Bạc Tuế, đêm nay rất có thể sẽ thu hút không ít tiểu quỷ lảng vảng.

Hắn ở lại đây để thanh tẩy oán khí một lượt. Ngày mai mở cửa sổ cho gió thổi vào là được.

Dù sao, hiện tại Tông Sóc cũng ở khu này, ở tầng trên hay tầng dưới đều tiện.

… Hả? Còn phải ở lại một đêm nữa sao?

Bạc Tuế vốn tưởng rằng chuyện này coi như kết thúc, không ngờ lại còn có người muốn ở lại qua đêm. Nhưng nhìn thần sắc của Tông Sóc, cậu cũng đại khái đoán được có lẽ là vì một lý do đặc thù nào đó mà không tiện nói rõ.

Cậu rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói:

“Vậy tôi đi dọn dẹp phòng cho khách.”

Dịch Hoài Cữu vẫn luôn im lặng, đến khi Bạc Tuế rời đi mới ngẩng đầu nhìn Tông Sóc:

“Quỷ anh đã bị mang đi, đêm nay ở đây có một người là đủ.”

Anh liếc mắt nhìn phòng cho khách.

Tông Sóc cũng ngẩng mắt lên nhìn Dịch Hoài Cữu.

“Tôi làm việc luôn luôn đến nơi đến chốn.”

Dịch Hoài Cữu há miệng, vốn định nói hắn có thể rời đi, dù sao anh cũng quen thuộc với tiểu hàng xóm hơn. Nhưng thấy cục trưởng của Cục Quản Lý Đặc Thù đã nói vậy, anh do dự một chút, cuối cùng vẫn cau mày, nuốt lại lời định nói.

Bạc Tuế đi ra khỏi phòng, liền cảm giác bầu không khí trong phòng khách có chút kỳ lạ. Lúc cậu đi vào vẫn còn bình thường, sao khi đi ra lại thấy giữa vai chính công và thụ có gì đó hơi lạ lẫm?

Cậu chớp mắt đầy nghi hoặc, rồi lại nhớ trong nguyên tác có nói tính cách của Tông Sóc và Dịch Hoài Cữu đều không thích nói nhiều, liền lập tức hiểu ra.

“Vậy hôm nay cảm ơn hai người. Phòng cho khách lúc nãy đã dọn dẹp xong, vừa vặn có hai chiếc giường.”

Bạc Tuế thấy hai người này không có ý định rời đi, liền nhẹ giọng nói.

Ai ngờ vừa dứt lời, Dịch Hoài Cữu lại lắc đầu:

“Tôi ngủ ở phòng khách là được.”

Bạc Tuế: ……

Thôi được rồi, chỉ cần vai chính công thụ vui vẻ là được.

Mặc dù vừa rồi có chút dây dưa với quỷ anh, nhưng bây giờ vẫn chưa quá muộn, mới khoảng 11 giờ, nhiều người còn chưa ngủ.

Bạc Tuế có thói quen uống sữa trước khi đi ngủ. Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong đầu có chút rối loạn. Nhìn hai người này thật sự tính một người ngủ ở phòng cho khách, một người ngủ ở phòng khách, cậu chớp mắt một cái, không nói gì thêm.

Chỉ là giơ chiếc cốc trên tay lên, không ôm hy vọng hỏi:

“Tôi muốn hâm nóng sữa, hai người có muốn không?”

Cậu vốn tưởng rằng hai người này không phải kiểu người thích uống sữa.

Đặc biệt là Tông Sóc với vẻ mặt lạnh lùng kia.

Ai ngờ sau khi cậu hỏi xong, cả hai người đều ngẩng đầu lên, không biết nghĩ gì, do dự một chút rồi khẽ gật đầu.

Bạc Tuế đè nén sự khó hiểu trong lòng, đi vào bếp hâm ba cốc sữa.

Trong lúc cậu bận rộn trong bếp, Dịch Hoài Cữu đã dùng roi vàng xua đuổi một tiểu quỷ bị oán khí hấp dẫn đến. Còn Tông Sóc sau khi bắt được quỷ anh thì đứng bên cửa sổ, tháo bao tay xuống.

Những tiểu quỷ lảng vảng bên ngoài kéo đến làm nhiệt độ trong phòng giảm đi một chút, nhưng rất khó nhận ra.

Lúc này, chỉ có hơi ấm của sữa trong bếp là vẫn còn mang chút hơi thở của sự sống.

Chỉ là…

Bạc Tuế cúi mắt nhìn cốc sữa đang hâm nóng, bỗng nhiên cảm thấy có chút lạnh.

Trên cổ tay cậu bỗng có cảm giác lành lạnh. Cậu liếc mắt xuống, phát hiện trên da có một giọt máu không biết dính vào từ khi nào.

A… Đây là lúc ở trong thư phòng, từ trần nhà nhỏ xuống sao?

Nhớ lại tiếng quỷ anh làm nũng gọi "mẹ" khi đó, âm thanh như vẫn còn vang vọng bên tai.

Mí mắt Bạc Tuế giật giật, nghĩ đến việc quỷ anh đã bị bắt, lại không cảm thấy tiếc nuối.

Dù đối phương có là một đứa trẻ, nhưng cũng đã hại rất nhiều người vô tội. Dù là người hay quỷ, làm sai đều phải chịu phán xét theo quy tắc.

Chỉ là… mùi hương?

Ở đâu ra mùi hương?

Bạc Tuế cúi đầu, lén ngửi một chút, nhưng chẳng ngửi thấy gì cả.

Chẳng lẽ là huyết cầu kia có ảo giác?

Cậu chớp mắt, xoay người đưa tay vào vòi nước rửa sạch. Không nhận ra rằng, ngay khoảnh khắc dòng nước chảy xuống, nơi giọt máu rơi vào bỗng mơ hồ hiện lên một tia sáng màu bạc.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, ánh sáng ấy liền biến mất.

Cùng lúc đó, ở một nơi khác…

Một thanh niên mặc vest, đứng trong công viên giải trí với chiếc mặt nạ ảo thuật, đầu ngón tay hơi dừng lại một chút, ngẩng đầu lên.

A, là cái tiểu quỷ anh đã đánh cắp năng lực của hắn bị phong ấn sao?

“Chú ơi, biến ra chim nhỏ đi!”

Bên tai vang lên giọng nói non nớt, ảo thuật gia hơi nhếch khóe môi, tháo mũ xuống, chuẩn bị biến ra một chú chim nhỏ.

Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của một gia đình ba người, hắn khẽ nâng tay lên, để chú chim nhỏ theo gió bay ra khỏi vườn hoa.

________________________

Cảm ơn các bạn đã xem.

15.3.2025

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play