Vân Thành thời tiết luôn thay đổi thất thường, lúc trong lành, lúc lại âm u.

Sáng sớm vừa mới tạnh mưa, không khí trong tiểu khu thoáng chốc trở nên tươi mát, bầu không khí công nghiệp khó chịu cũng bị nước mưa gột rửa đi phần nào.

Bạc Tuế mặc vào áo hoodie, sau đó quay đầu nhìn khu tiểu khu xanh mướt đẹp đẽ dưới tầm mắt không bị cản trở bởi kính, quyết định nhân lúc chưa có nhiều người xuống đi dạo một chút.

Cậu là một streamer nổi tiếng trên mạng, bình thường ngoài việc phát sóng trực tiếp trò chuyện cùng người hâm mộ thì gần như không có việc gì khác phải làm.

Đây cũng là lần đầu tiên trong mấy ngày nay Bạc Tuế ra ngoài.

Không phải vì cậu quá thích ở nhà, mà là thế giới này quá nguy hiểm—bề ngoài có vẻ bình yên, nhưng thực chất sóng ngầm cuồn cuộn.

Nơi này không chỉ có những sự kiện thần quái kỳ lạ mà còn có một cục quản lý đặc biệt chuyên xử lý những chuyện này, chỉ là người bình thường không hay biết mà thôi.

Bạc Tuế biết những điều đó vì cậu là người xuyên không.

Nửa năm trước, cậu vẫn đang chơi game ở nhà, thế nhưng chỉ sau một giấc ngủ, cậu đã đến thế giới này. Ban đầu, cậu còn mơ hồ một thời gian, mãi cho đến khi thấy hàng xóm trên tầng, cậu mới dần hiểu ra tình cảnh của mình.

Cậu không phải xuyên vào một thế giới bình thường, mà là xuyên vào một cuốn tiểu thuyết đam mỹ thần quái mà cậu từng đọc lướt qua từ rất lâu trước đây.

Nhân vật chính thụ là Dịch Hoài Cữu, thiên sư sống ở tầng trên cậu, còn nhân vật chính công là Tông Sóc, đại lão của Cục Quản Lý Đặc Thù vừa mới chuyển đến gần đây.

Khoảng cách thời gian quá xa, trước kia Bạc Tuế chỉ lướt qua vài trang tiểu thuyết này, chẳng nhớ được bao nhiêu nội dung. Bây giờ cũng chỉ mơ hồ nhớ được một số cái tên, ngoài việc phân biệt được nhân vật chính công – thụ thì chẳng có tác dụng gì khác.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Bạc Tuế không nhịn được mà hối hận.

Tiếng chuông "Đinh" của thang máy vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

Thang máy dừng lại ở tầng 23, cửa mở ra, hai nhân viên chuyển nhà khiêng theo hai chiếc rương lớn vừa đi vừa trò chuyện.

Nhìn thấy trong thang máy có người, họ hơi sững lại một chút rồi chào hỏi.

Khu chung cư cao cấp này không có nhiều người vào ở, tuy có môi trường tốt, tiện nghi đầy đủ, nhưng vì quá xa trung tâm thành phố nên nhiều người mua chỉ coi đây là nơi nghỉ dưỡng.

Hai nhân viên chuyển nhà đã bận rộn ở tầng trên suốt hai ngày nay, hiếm khi gặp ai trong thang máy. Đây là lần đầu tiên họ thấy có người đi xuống.

Thanh niên đứng trong góc thang máy, đội mũ áo hoodie che khuất khuôn mặt, chỉ lộ ra chiếc cằm nhọn trắng nõn, dưới lớp áo hoodie màu xanh lam càng thêm nổi bật.

Người ta không nhịn được mà nhìn nhiều thêm vài lần.

Bạc Tuế vừa thấy hành lang bên ngoài liền suy nghĩ một chút, rồi hỏi:

"Người ở tầng 23 sắp chuyển đến sao?"

Người nhân viên nghe thấy có người lên tiếng liền quay sang nhiệt tình đáp lời.

"Ơ, cậu nhóc, cậu quen chủ nhà tầng 23 à?"

Anh ta hỏi xong cũng không chờ Bạc Tuế trả lời, chỉ nói tiếp: "Đồ đạc bên trong cũng sắp xếp xong hết rồi, chắc hai ngày nữa là chuyển vào thôi."

Bạc Tuế khẽ gật đầu, nghĩ đến việc Tông Sóc – vị đại lão của Cục Quản Lý Đặc Thù – chuyển vào đây, tiểu khu này sẽ an toàn hơn một phần, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Hai người chuyển nhà thấy cậu không hỏi thêm gì cũng không để ý nữa.

Thang máy từ tầng hai mươi mấy đi xuống mất khoảng một phút, hai người không dám hút thuốc trong thang máy, liền buôn chuyện về những vụ mất tích gần đây.

Vân Thành vốn dĩ có tình hình trị an rất tốt, nhưng lần này lại xuất hiện số lượng người mất tích nhiều đến vậy, từ đầu tháng đến giờ đã có tám người biến mất.

Không chỉ chính phủ địa phương đưa tin, mà ngay cả các kênh truyền thông tự do cũng bắt đầu chú ý đến chuyện này, khiến lòng người hoang mang.

"Nói đến vụ mất tích lần này, cả nam lẫn nữ đều có, e là có kẻ nào đó gây án theo nhóm. Không biết là bọn nào mà dám làm chuyện này, gan to thật."

"Thôi, dọn xong đồ rồi thì về nhanh đi, buổi tối tốt nhất đừng lang thang bên ngoài."

Người khuân vác lắc đầu than thở, hai người vừa nói dứt lời, cửa thang máy liền mở ra.

Họ quay đầu chào tạm biệt Bạc Tuế rồi vội vã rời đi.

Nghe hai người bàn tán về vụ mất tích, Bạc Tuế khẽ nhíu mày, trong lòng ghi nhớ chuyện này, định lát nữa sẽ lên mạng tìm hiểu tin tức địa phương.

Tuy nhiên, vì nhân vật chính thụ Dịch Hoài Cữu đang sống ở đây, nên Bạc Tuế cũng không quá lo lắng.

Sau khi bóng dáng hai người khuất hẳn, cậu đặt đồ ăn cho mèo ở đình nghỉ mát trong tiểu khu.

Bạc Tuế đã nuôi đám mèo hoang trong tiểu khu suốt nửa năm nay.

Mỗi ngày, cậu chỉ đơn thuần để lại thức ăn mà chưa từng ôm hay vuốt ve chúng, nên bất kỳ ai thấy cảnh này cũng cảm thấy kỳ lạ.

Chính Bạc Tuế cũng không hiểu vì sao lại như vậy. Trước khi xuyên không, cậu rất thích mèo, thậm chí còn từng nuôi một con.

Thế nhưng sau khi đến thế giới này, dù vẫn thích mèo, nhưng mỗi khi có con mèo dễ thương chạy đến cọ cọ làm nũng, cậu luôn có một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả, khiến cậu chau mày, cả người cứng ngắc, hoàn toàn không thể đưa tay ra chạm vào chúng.

Nghe thấy tiếng sột soạt từ bụi cỏ, ánh mắt Bạc Tuế dịu đi đôi chút.

Cậu thu tay lại, đi mua cho mình một ly cà phê như một phần thưởng nhỏ, đồng thời để lại một hộp bánh ngọt trước cửa nhà Dịch Hoài Cữu—vị đại lão vô hình đang bảo vệ sự an toàn cho cả tiểu khu này.

Xong xuôi, cậu trở về phòng, chuẩn bị mở buổi phát sóng trực tiếp như thường lệ.

Mỗi ngày, 8 giờ tối là thời gian làm việc của cậu.

Vừa mới bật phòng livestream lên, một nhóm người đã ào vào.

"Chủ bá ngày nào cũng đúng giờ ghê!"

"Không đến 8 giờ tuyệt đối không livestream, tôi nghi ngờ chủ bá làm việc còn quy củ hơn cả tôi đi làm nữa."

Bạc Tuế: …

Chẳng lẽ bản tính lười biếng của cậu có thể xuyên qua màn hình mà bị người khác cảm nhận được sao?

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng Bạc Tuế không để lộ ra ngoài, chỉ ho nhẹ một tiếng rồi chậm rãi nói:

"Vừa xuống lầu mua cà phê, mới trở về."

Camera hơi lắc nhẹ một chút.

Giọng nói trầm thấp, dịu dàng của thanh niên truyền qua micro khiến cả phòng livestream bùng nổ, bình luận chạy kín màn hình.

"Trời ơi, giọng chủ bá hay quá đi!"

"Anh là diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp à?"

Những người hâm mộ mới vào phòng lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của Bạc Tuế, lập tức bị âm sắc trong trẻo mà quyến rũ này làm chấn động, kinh ngạc đến mức không nói nên lời.

Bạc Tuế biết rõ phản ứng này.

Trước khi xuyên không, giọng nói của cậu vốn đã dễ nghe, thường xuyên bị trêu là "khiến người khác mang thai lỗ tai." Nhưng sau khi xuyên qua, không hiểu vì lý do gì, giọng cậu còn hay hơn trước, đến mức khoa trương.

Có lẽ vì bản thân là chủ nhân của giọng nói này, nên cậu đã miễn dịch với nó từ lâu.

Khẽ cười một tiếng, cậu kéo màn hình máy tính xuống một chút, chỉ để lộ chiếc cằm thon gọn cùng đôi môi mềm mại hơi cong lên, giọng nói trầm thấp đáp lại câu hỏi khi nãy.

"Không phải diễn viên lồng tiếng."

"Được rồi, hoan nghênh fan mới."

"Ai thấy tiện thì có thể nhấn theo dõi nhé."

Hai tiếng nhanh chóng trôi qua, Bạc Tuế trò chuyện rời rạc cùng người xem.

Giọng nói dịu dàng của cậu khiến fan trong phòng livestream ai cũng tiếc nuối khi buổi phát sóng kết thúc.

Từ khi bắt đầu phát sóng trực tiếp, Bạc Tuế luôn duy trì đúng lịch trình hai tiếng mỗi ngày, hơn nữa chưa bao giờ lộ mặt, chỉ trò chuyện với khán giả. Dù có bao nhiêu người hâm mộ tiếc nuối thì cũng không thể làm gì khác.

Trước đây, từng có một đại gia trên bảng xếp hạng của phòng livestream vì tò mò về ngoại hình của Bạc Tuế mà định bỏ tiền ra thuê người điều tra. Nhưng khi Bạc Tuế phát hiện ra, cậu lập tức đá người đó ra khỏi phòng phát sóng.

Từ đó trở đi, mọi người chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đến giờ livestream mỗi ngày.

Dòng bình luận vẫn còn lưu luyến không rời, nhưng Bạc Tuế lại rất bình tĩnh. Cậu khẽ ngáp một cái, nhìn màn hình, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ:

"Hôm nay phát sóng đến đây, hẹn gặp lại ngày mai."

"Ô ô ô, chủ bá tái kiến!" Ngay khi giọng nói của cậu vừa dứt, bình luận trong phòng livestream lại dày đặc hơn.

"Đúng rồi, chủ bá đừng ra ngoài buổi tối nhé! Khi ngủ nhớ khóa chặt cửa sổ, gần đây vụ mất tích khiến ai cũng hoảng sợ. Nghe nói lại có thêm hai người biến mất nữa. Chủ bá ở một mình, phải cẩn thận đấy!"

Nhìn thấy dòng bình luận này, Bạc Tuế chợt nhớ đến cuộc trò chuyện giữa hai người chuyển nhà trong thang máy lúc sáng. Không ngờ lại có thêm người mất tích thật. Cậu gật đầu, trấn an fan:

"Không sao đâu, tôi buổi tối không ra ngoài."

Mặc dù nói vậy, nhưng Bạc Tuế vẫn luôn để tâm đến vụ án mất tích này. Sau khi kết thúc buổi livestream, cậu không còn tâm trạng làm gì khác nữa. Cậu đi tắm rửa, rồi khóa kỹ cửa và cửa sổ trước khi lên giường ngủ.

Trong phòng ngủ, ánh đèn bàn nhỏ phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Bạc Tuế hoàn toàn không hay biết rằng, trên cửa sổ phòng khách, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng hình nhuốm đầy máu.

Thứ đó dán chặt trên cửa sổ, máu tươi rỉ ra khắp người, nhưng điều đáng sợ hơn cả chính là—đây là tầng 24.

Sau khi Bạc Tuế chìm vào giấc ngủ, ánh đèn bàn nhỏ thỉnh thoảng lại chớp nháy vài lần.

Thứ dính đầy máu ngoài cửa sổ có tứ chi bám chặt vào kính, nằm im bất động. Nhìn tư thế của nó, dường như đang quan sát người bên trong.

Từng giọt máu tí tách nhỏ xuống, nhuộm đỏ cả dây thường xuân bên dưới.

Cửa kính trong suốt dưới ánh trăng trở nên quái dị hơn bao giờ hết. Xuyên qua lớp kính, có thể nghe thấy tiếng "thịch thịch thịch" vang lên nhè nhẹ, giống như tiếng một đứa trẻ đang chơi bi ve trong phòng.

Ngay lúc đó, ở tầng 25, cao hơn Bạc Tuế một tầng, một thanh niên có khuôn mặt thanh tú bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn xuống bên dưới.

Đầu ngón tay thanh niên khẽ động, như thể đang cảm nhận được điều gì.

Chỉ trong chốc lát, thứ ngoài cửa sổ cuối cùng cũng ngừng lại.

Chỉ cách một lớp kính, Bạc Tuế ngủ rất sâu, hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường. Hàng mi dài khẽ run rẩy, cậu trở mình, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Thứ bên ngoài cửa sổ vẫn tiếp tục gõ nhẹ vào kính, như thể đang giằng co với ai đó trên tầng trên, mãi không chịu rời đi.

Không biết đã bao lâu trôi qua, khi trời dần sáng, vị thiên sư trẻ tuổi ở tầng 25 chậm rãi đứng dậy.

Dưới ánh sáng dịu nhẹ trong phòng ngủ, dường như thứ ngoài cửa sổ đã cảm nhận được điều gì đó. Nó chậm rãi quay đầu nhìn vào trong phòng lần cuối, rồi dần dần biến mất.

Bạc Tuế vẫn ngủ ngon lành, hoàn toàn không hề hay biết.

Mãi đến 7 giờ sáng, một tiếng thét chói tai vang vọng khắp khu dân cư, đánh thức tất cả những hộ gia đình bên dưới.

"MÁU!"

"Ở đâu ra nhiều máu thế này?!"

Những dây thường xuân bên ngoài đã bị nhuộm thành màu đỏ thẫm. Một hộ gia đình vừa mở cửa sổ hít thở không khí buổi sáng, ngay lập tức bị cảnh tượng trước mắt dọa cho tối sầm mặt mày, ngất xỉu tại chỗ.

Tiếng còi xe cứu thương vang lên, khu vực xung quanh nhanh chóng bị phong tỏa. Một chiếc Land Rover màu đen dừng lại bên đường.

Tông Sóc xuống xe, nhìn thoáng qua hiện trường dị thường lần này, nhíu mày. Hắn không ngờ con quỷ anh(quỷ trẻ con)lại xuất hiện ngay tại nơi mà Cục Quản Lý Đặc Thù vừa sắp xếp cho hắn ở.

Trùng hợp sao?

Tông Sóc mím môi, ánh mắt sắc lạnh.

Tối qua hắn không về nhà, nhưng trên tầng có vị thiên sư họ Dịch chắc chắn vẫn còn ở đó.

Ý niệm lướt qua trong đầu, hắn từ chối điếu thuốc mà cấp dưới Hầu Tử đưa tới, ngẩng đầu nhìn về phía khu chung cư, tiện tay lật qua cuốn sổ ghi chép.

"Người cuối cùng nhìn thấy hai công nhân chuyển nhà mất tích hôm qua là ai?"

Khu này là nơi mà Cục Quản Lý Đặc Thù cấp cho hắn, nên việc thuê công nhân chuyển nhà cũng do người của Cục lo liệu. Tông Sóc chưa từng can thiệp vào chuyện này. Mãi đến khi xem danh sách, hắn mới biết hai người mất tích chính là công nhân đã giúp hắn chuyển đồ ngày hôm qua.

Dưới ánh nắng ban mai, khuôn mặt nam nhân trở nên lạnh lùng, bóng tối phủ một nửa khuôn mặt hắn, khiến người ta nhìn không rõ biểu cảm.

Người có biệt danh Hầu Tử—đội trưởng đội điều tra của Cục—đỗ xe xong liền nói:

"Theo kết quả điều tra, người cuối cùng nhìn thấy hai công nhân đó là một hộ gia đình ở tầng 24."

"Ba người gặp nhau trong thang máy."

"Thang máy?"

Tông Sóc khẽ nhướng mày.

"Hộ gia đình tầng 24 là nam hay nữ?"

"Nam."

Hầu Tử và Vạn Kim đứng bên cạnh cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Ở Cục Quản Lý Đặc Thù, quỷ anh tuy chỉ thuộc loại quỷ vật cấp D, không quá mạnh mẽ, nhưng vì bản tính hung tàn và thích giết chóc, nó vẫn là một mối nguy hiểm đau đầu đối với những người săn quỷ.

Quỷ anh không phân biệt giới tính khi giết người, nhưng vì sinh thời bị chính cha ruột sát hại, nên nó đặc biệt căm hận và thường nhắm vào nam giới trưởng thành. Hầu như bất kỳ người đàn ông nào lọt vào tầm mắt của nó đều không thể sống sót.

Hai công nhân chuyển nhà xấu số chính là nạn nhân mới nhất.

Thi thể của họ được tìm thấy trong hồ nước của khu chung cư.

Bụng bị mổ toác, nội tạng bị moi sạch—cách giết người giống hệt với các vụ án trước đó có sự xuất hiện của quỷ anh.

Hầu Tử nhìn qua báo cáo điều tra, dựa vào thời điểm tử vong, hắn suy đoán có khả năng con quỷ đã bám theo hai người ngay từ khi họ còn ở tầng trên, hoặc ngay sau khi họ bước ra khỏi thang máy.

Nếu nó đã xuất hiện từ trên tầng cao…

Vậy người sống ở tầng 24 có còn an toàn không?

Ba người trao đổi ánh mắt, Tông Sóc nhanh chóng đeo găng tay.

"Xem xét ở đây không có thêm manh mối gì, lên tầng trên xem đi."

Cục trưởng vừa lên tiếng, Hầu Tử và Vạn Kim lập tức theo sau, không ai dám phản đối.

Trong khu chung cư, ngoài dây thường xuân dính đầy máu ra, không còn dấu vết nào khác của vụ án. Các thi thể đã được đưa đi trước khi trời sáng, và cả chiếc xe cứu thương chở nạn nhân bị sốc khi nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu cũng đã rời khỏi.

Ba người bước vào tòa nhà số 9, nhấn nút thang máy chờ. Nhưng trước khi thang máy kịp đưa họ lên tầng 24, cánh cửa vừa mở ra đã lộ ra một bóng người bước xuống.

Anh rõ ràng là đến tìm họ.

"Dịch Hoài Cữu?"

Tông Sóc thu lại điện thoại, ánh mắt bình tĩnh nhìn người vừa đến—vị thiên sư mà tổng bộ đã báo trước sẽ hỗ trợ vụ án này.

Hắn không bất ngờ.

Hắn đã sớm biết Dịch Hoài Cữu, người thừa kế của gia tộc thiên sư danh giá Dịch gia, đang sống ở đây. Khi vụ án quỷ anh được chuyển giao cho Cục Quản Lý Đặc Thù, tổng bộ đã quyết định để Dịch Hoài Cữu hợp tác với hắn.

Hai người đối mặt.

Dịch Hoài Cữu liếc nhìn đôi găng tay trên tay Tông Sóc, hiểu ngay mục đích của hắn: "Cục trưởng Tông định lên tầng 24?"

Tông Sóc gật đầu. "Đúng vậy, có vẻ nhân chứng cuối cùng nhìn thấy hai nạn nhân sống sót ở tầng 24."

Tầng 24—chính là tầng ngay dưới chỗ ở của Dịch Hoài Cữu.

Anh đương nhiên biết.

Dịch Hoài Cữu chợt nhớ đến chiếc bánh ngọt được đặt trước cửa nhà tối qua, đôi mắt khẽ trầm xuống, nhưng nhanh chóng che giấu cảm xúc.

Thấy Tông Sóc muốn lên kiểm tra, anh mở miệng: "Tầng 24 không có vấn đề gì."

"Tối qua tôi đã ở đó. Quỷ anh có tìm đến Bạc Tuế, nhưng không thể vào bên trong."

Bạc Tuế.

Tông Sóc lập tức xác định được danh tính người sống ở tầng 24.

Hắn hơi nheo mắt, ánh mắt sắc bén quan sát Dịch Hoài Cữu.

Dịch gia vốn là gia tộc thiên sư lâu đời, danh tiếng vững chắc trong giới trừ tà. Nếu Dịch Hoài Cữu nói tối qua quỷ anh không vào được phòng của Bạc Tuế, vậy chắc hẳn là thật.

Tuy nhiên…

Có gì đó rất kỳ lạ trong cách anh nói chuyện.

Anh ta… không muốn để mình lên kiểm tra sao?

"Dịch thiên sư, tối qua anh đã tận mắt thấy quỷ anh?"

Tông Sóc đổi cách tiếp cận, tỏ ra nhượng bộ và tạm thời từ bỏ ý định lên tầng 24.

Dịch Hoài Cữu không hề nhận ra bản thân đã bị nhìn thấu tâm tư, liền thở phào nhẹ nhõm.

Anh thực sự không muốn họ lên tầng trên.

Người của Cục Quản Lý Đặc Thù quanh năm giao chiến với dị vật, sát khí trên người họ quá mạnh. Đối với những người bình thường, sát khí này không gây ảnh hưởng gì, nhưng với Bạc Tuế, một thanh niên có thể chất yếu ớt…, sát khí đó có thể gây hại.

Có lẽ vì thiện cảm dành cho chàng trai mảnh khảnh như ánh trăng dịu dàng kia, Dịch Hoài Cữu không muốn cậu bị cuốn vào vụ án này.

Tông Sóc quan sát anh một lát, trong lòng đã có suy đoán.

Hắn khẽ nhếch môi, châm một điếu thuốc dựa vào tường, không lên lầu nữa.

Nhưng ngay khi cục trưởng tỏ ra nhượng bộ, Hầu Tử và Vạn Kim—hai người vẫn im lặng từ nãy đến giờ—bỗng lặng lẽ trao đổi ánh mắt, rồi kiếm cớ rời đi.

Bọn họ không từ bỏ việc điều tra tầng 24.

Dịch Hoài Cữu đứng chắn trước mặt Tông Sóc, không để ý đến phía sau. Anh không biết rằng Tông Sóc chỉ đang cố tình kéo dài thời gian.

Do tin tức về vụ án bị phong tỏa, cư dân trong khu chung cư không hay biết chuyện gì xảy ra. Sau một trận cãi cọ ầm ĩ, khi xe cứu thương rời đi, nơi này lại dần khôi phục sự yên tĩnh.

Bạc Tuế bị đánh thức bởi tiếng hét chói tai vào buổi sáng. Sau đó, Dịch Hoài Cữu xuống lầu gõ cửa, nói rằng không có chuyện gì. Nghĩ rằng đã có đại lão lo liệu, cậu mới yên tâm tiếp tục cuộc sống cá mặn của mình.

Sau khi rửa mặt xong, cậu nướng hai lát bánh mì. Nhưng chưa được bao lâu, cậu đã nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên.

Bạc Tuế sống ở đây không có nhiều bạn bè, bình thường chỉ có Dịch Hoài Cữu lui tới. Nhưng với tính cách trầm ổn của Dịch Hoài Cữu, cậu tuyệt đối sẽ không gõ cửa ầm ĩ như vậy.

Hơi nhíu mày, Bạc Tuế không định mở cửa.

Ở bên ngoài, Hầu Tử và Vạn Kim gõ cửa một lúc lâu nhưng không thấy phản hồi, không khỏi nghi ngờ liệu bên trong có ai không.

Cậu đã ra ngoài rồi sao?

Hầu Tử chậc lưỡi, sau đó nâng giọng nói:

"Xin chào, cảnh sát có việc cần hỏi."

Cảnh sát?

Bạc Tuế đang cầm lát bánh mì, động tác hơi khựng lại, quay đầu nhìn về phía cửa.

Khi tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, cậu do dự một chút rồi vẫn quyết định bước đến nhìn qua lỗ mắt mèo.

Qua khe mắt nhỏ, cậu có thể mơ hồ thấy hai người đàn ông trẻ tuổi với phong thái mạnh mẽ, đứng bên ngoài với vẻ mặt nghiêm túc.

Nhưng điều khiến cậu chú ý hơn chính là tấm thẻ chứng nhận của Cục Quản Lý Đặc Thù Vân Thành.

Nếu cậu nhớ không lầm, cái gọi là Cục Quản Lý Vân Thành thực chất chính là biệt danh dùng để che giấu thân phận của Cục Quản Lý Đặc Thù.

_______________________

Ở dưới tầng, sau mười phút mà trên tầng vẫn không có động tĩnh gì, Tông Sóc trong lúc đang trò chuyện với Dịch Hoài Cữu đã hơi cong ngón tay, phủi đi tàn thuốc rơi xuống.

Đúng lúc này, điện thoại rung lên hai lần.

Hắn nhấn nút nhận cuộc gọi, quay người lại, nói xin lỗi với Dịch Hoài Cữu, rồi lặng lẽ lắng nghe báo cáo từ bên kia.

"Cục trưởng, tầng 24 hình như không có ai. Anh có nghĩ Dịch thiên sư đã nói dối không?"

Hầu Tử cầm điện thoại, chuẩn bị báo cáo rằng không có người trong phòng. Nhưng ngay khi hắn vừa dứt lời, ổ khóa cửa bỗng "cạch" một tiếng, xoay nhẹ hai lần.

Cánh cửa mà nãy giờ có gõ thế nào cũng không mở, nay đột nhiên bật ra.

Một bàn tay với những ngón tay thon dài, trắng nõn nhẹ nhàng đặt lên then cửa, tiếp theo đó, một chàng trai trẻ tuổi ló đầu ra.

"Xin chào."

Hầu Tử lập tức nghẹn họng, câu nói trong miệng cũng đứt đoạn.

Người trong phòng mặc một chiếc áo len màu xanh biển, để lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh như hạc trắng.

Dưới ánh sáng nhàn nhạt, khuôn mặt cậu thanh tú rạng rỡ, đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn về phía họ.

Đối diện với vẻ đẹp thanh tao đó, Hầu Tử ngây người, đôi mắt mở to, cảm thấy trước mặt như bừng sáng. Phải mất một lúc lâu sau, hắn mới phản ứng lại.

Ở dưới tầng, Tông Sóc nghe thấy tiếng "cạch", nhưng sau đó phía trên lại rơi vào im lặng.

Hắn nhíu mày: "Cửa không mở? Xảy ra chuyện gì?"

Hắn quay đầu nhìn Dịch Hoài Cữu, cho rằng đã có vấn đề trên tầng 24, liền chuẩn bị trực tiếp đi lên.

Nhưng ngay lúc đó, sau một khoảng im lặng dài, giọng của Hầu Tử bỗng trở nên kỳ lạ, mang theo chút hiểu rõ.

"Cục trưởng, tôi cuối cùng cũng biết tại sao Dịch thiên sư không muốn chúng ta lên đây rồi."

Tông Sóc day day thái dương, ngữ khí mất kiên nhẫn: "Có ý gì?"

Hầu Tử cười gian:

"Dịch thiên sư đây là... kim ốc tàng kiều a!"

______________________________________

Truyện mới đào cả nhà rảnh thì ủng hộ tui nha❤️❤️.

Cảm ơn các bạn đã xem.

13.3.2025

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play