"Kim ốc tàng kiều?"
Tông Sóc dừng bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hầu Tử, vẻ mặt trầm xuống.
Hắn nghi ngờ đầu óc của Hầu Tử có vấn đề, trong lòng thầm suy tính có lẽ nên yêu cầu Cục Quản Lý Đặc Thù Vân Thành đổi một trợ thủ khác cho hắn.
Cửa thang máy dần đóng lại.
Ở bên kia, Bạc Tuế cũng hơi sửng sốt khi nghe cụm từ "kim ốc tàng kiều", hoàn toàn không hiểu đối phương đang ám chỉ chuyện gì.
Còn Vạn Kim – người vốn có tính cách nhút nhát – lúc này mặt đã đỏ bừng, lặng lẽ thọc Hầu Tử một cái.
Không phải bọn họ cố ý khoa trương, mà là vì... họ chưa bao giờ thấy ai xinh đẹp đến mức này.
Chàng trai trước mắt thậm chí còn đẹp hơn cả những minh tinh trên TV.
Khác với vẻ tuấn mỹ của Tông Sóc hay Dịch Hoài Cữu, người này lại mang một loại khí chất xinh đẹp đến mức khó tin.
Tóc đen, da trắng như tuyết, nét đẹp trung tính pha lẫn sự dịu dàng của tuổi trẻ, giống như ánh trăng mềm mại, yếu ớt mà rạng rỡ.
Lông mi dài khẽ chớp, đôi mắt đen láy mang theo một tia nghi hoặc nhìn bọn họ.
Hầu Tử ho nhẹ, điều chỉnh lại giọng nói nghiêm túc:
"Chào cậu, chúng tôi đến từ Cục Quản Lý Đặc Thù Vân Thành."
"Chúng tôi đến đây để điều tra một số việc."
Bạc Tuế hạ mắt, giả vờ như chưa từng nghe qua cái tên này, biểu lộ một tia hoang mang:
"Cục Quản Lý Đặc Thù Vân Thành? Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Cậu không hề có ý mời hai người vào nhà.
Dù có thể đoán rằng Cục Quản Lý Đặc Thù chính là tổ chức chuyên xử lý các vụ án siêu nhiên, nhưng cậu hoàn toàn không quen biết hai người này.
Giữ vững cảnh giác vẫn là tốt nhất.
Hầu Tử và Vạn Kim dường như không nhận ra điểm khác thường, ngừng một chút rồi nói:
"Vậy, cậu chờ một chút. Cục trưởng của chúng tôi sẽ đến hỏi trực tiếp."
Hắn vừa dứt lời, cửa thang máy đột nhiên mở ra.
Một người đàn ông cao lớn bước ra.
Người đàn ông mặc chế phục đen viền vàng, trong tay còn cầm điện thoại.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía này.
Bạc Tuế khẽ giật mí mắt, ngay lập tức nhận ra đây là nhân vật nam chính công.
Bởi vì trong nguyên tác, người mang loại khí chất cấm dục, lạnh lùng, mạnh mẽ như vậy chỉ có một.
Chỉ trong chớp mắt, cậu đã xác định được danh tính đối phương.
Người đàn ông chậm rãi tiến lại gần.
Hơi lạnh từ cơ thể hắn phả vào không khí, mang theo áp lực vô hình.
Dưới bước chân vững chãi, tiếng giày da gõ xuống sàn tạo ra một loại cảm giác bất cận nhân tình.
Hắn liếc nhìn Hầu Tử một cái, sau đó dập tắt điếu thuốc trong tay, bước thẳng về phía trước.
"Cậu là Bạc Tuế?"
Tông Sóc có chút tò mò về lý do Dịch Hoài Cữu không muốn hắn gặp người này.
Lúc trước, hắn đã cảm thấy kỳ lạ khi Hầu Tử báo cáo với giọng điệu lắp bắp.
Nhưng khi thực sự nhìn thấy Bạc Tuế, hắn cũng bất giác ngẩn người trong chốc lát.
________________________
Bạc Tuế không nhận thức được vẻ đẹp kinh diễm của mình.
Khi cậu chớp mắt đối diện với Tông Sóc, chỉ lặng lẽ đáp lời:
"Đúng vậy."
"Xin hỏi có chuyện gì cần hỏi sao?"
Giọng cậu rất lịch sự, hơn nữa lại quá mức xinh đẹp dễ khiến người ta mềm lòng.
Điều này khiến ngay cả Tông Sóc cũng không dễ dàng dùng giọng điệu lạnh lùng để nói chuyện.
Lấy lại tinh thần, hắn lấy ra tấm thẻ chứng nhận, đưa cho Bạc Tuế xem.
Không giải thích thêm về Cục Quản Lý Đặc Thù, hắn chỉ nhàn nhạt hỏi:
“Hôm qua, khi cậu xuống lầu và gặp người ở tầng 23, trong thang máy có xảy ra chuyện gì không?”
Bọn họ đã xem qua camera giám sát, trong đó thanh niên trước mắt chỉ nói đúng một câu, sau đó vẫn luôn cúi đầu.
Nhưng Tông Sóc vẫn quyết định hỏi lại một lần.
Quả nhiên, sau khi nghe câu hỏi, Bạc Tuế lắc đầu.
"Chúng tôi chỉ chào hỏi, không nói chuyện gì khác."
"Hơn nữa, đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau."
Bạc Tuế thực sự không phát hiện điều gì bất thường vào ngày hôm qua.
Nếu không phải sáng nay Dịch Hoài Cữu đến tìm và bảo cậu ở yên trong nhà, có lẽ cậu vẫn không biết rằng hôm qua đã xảy ra một vụ án mạng.
Cậu trông không khác gì một người bình thường bị cảnh sát thẩm vấn, không có bất kỳ dấu hiệu nào đáng ngờ.
Thế nhưng, khi nghe thấy Bạc Tuế lên tiếng, Tông Sóc bất giác nhìn cậu một cách kỳ lạ.
Giọng nói này…
Bạc Tuế đẹp đến mức khó tin, nhưng giọng nói của cậu cũng dễ nghe một cách kỳ lạ.
Nếu không phải vì hiểu rõ con người của Dịch Hoài Cữu, Tông Sóc thật sự có thể tin rằng cậu chính là một "kim ốc tàng kiều" nào đó.
Sau khi hoàn tất các câu hỏi thông thường, Tông Sóc đột nhiên hỏi:
"Cậu và Dịch Hoài Cữu có quan hệ gì?"
Dịch Hoài Cữu?
Bạc Tuế ngẩn người.
Nam chính thụ?
Hắn hỏi mình và nam chính thụ có quan hệ gì?
Không rõ Tông Sóc đang có ý gì, nhưng cậu vẫn thành thật trả lời:
"Tôi chuyển đến đây nửa năm trước và quen biết Dịch tiên sinh."
"Anh ấy là một nghệ sĩ rất tài giỏi."
"Hơn nữa, Dịch tiên sinh là một người rất tốt."
Dịch Hoài Cữu – thiên sư lợi hại trong nguyên tác – thật sự là một người tốt, chứ không phải kiểu "ngụy quân tử".
Sau khi nghe xong, Tông Sóc chỉ trầm mặc một lát, ánh mắt đầy suy tư nhìn Bạc Tuế.
Sau đó, hắn lại đột nhiên yêu cầu:
"Tôi muốn kiểm tra bên trong căn hộ."
"Hả?"
Bạc Tuế hơi do dự.
Cậu vốn tưởng rằng chỉ cần trả lời xong là xong, không ngờ đối phương còn muốn vào kiểm tra phòng.
Suy nghĩ một lúc, cậu vẫn tránh sang một bên, buông tay khỏi khung cửa và nói:
"Mời vào."
_____________________
Ba người tiến vào phòng khách.
Cùng lúc đó, Dịch Hoài Cữu nhận ra mình đã bị "điệu hổ ly sơn".
Ngay khi anh nhận cuộc gọi từ gia đình, thì Tông Sóc đã nhanh chóng dẫn người đến đây.
Biết rằng không thể ngăn cản Tông Sóc điều tra Bạc Tuế, anh chỉ nhíu mày một cái rồi nhanh chóng đi thang máy lên lầu.
Khi cửa thang máy mở ra, anh liền thấy Tông Sóc và Bạc Tuế đang đứng cạnh cửa sổ.
Tông Sóc vươn tay, dường như đang kiểm tra thứ gì đó trên khung cửa sổ.
Bạc Tuế thì hoàn toàn mờ mịt, đến khi nhìn thấy Dịch Hoài Cữu mới quay đầu lại.
Dịch Hoài Cữu thấy cậu không có dấu hiệu hoảng sợ, lúc này mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Không có chuyện gì cả."
"Xin lỗi vì lúc trước chưa giải thích rõ ràng với cậu."
Anh bước vào và nói tiếp:
"Vị tiên sinh này tôi quen biết. Hắn chỉ đang tiến hành một cuộc kiểm tra thông thường."
Đến giờ, Dịch Hoài Cữu vẫn cố ý xem vụ mất tích này như một vụ án bình thường trước mặt Bạc Tuế.
Tông Sóc liếc nhìn anh, sau đó cũng không vạch trần.
Hắn chỉ thản nhiên bổ sung:
"Cục Quản Lý Đặc Thù Vân Thành là cơ quan trực thuộc Cục Cảnh Sát Vân Thành."
"Chúng tôi làm việc cho cảnh sát."
Dịch Hoài Cữu tóm tắt ngắn gọn sự việc hôm nay.
Lúc này, Bạc Tuế cuối cùng cũng biết được sự thật:
Hai người chuyển nhà mà cậu gặp trong thang máy hôm qua đã bị sát hại.
Và kẻ sát nhân rất có thể đã theo dõi cậu.
Bởi vậy, khi thấy Tông Sóc kiểm tra cửa sổ trong một khoảng thời gian dài, cậu không nhịn được mà hỏi:
“Anh tìm thấy gì không?”
Đêm qua, Bạc Tuế ngủ rất say, hoàn toàn không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào.
Bây giờ, khuôn mặt của người đàn ông trước mặt rõ ràng và sắc nét, gần đến mức gần như áp sát vào nhau.
Từng sợi tóc đen rủ xuống, khẽ lay động trong không khí.
Tông Sóc đột nhiên cảm thấy có chút không tự nhiên, khẽ nhíu mày, rồi nói:
“Không có vấn đề gì nghiêm trọng.”
Trên khung cửa sổ có dấu vết mà người bình thường không thể nhìn thấy.
Nhưng những người như bọn họ – những người đã quen đối mặt với những điều kỳ dị – chỉ cần liếc qua là có thể nhận ra ngay.
Trên đó rõ ràng có dấu tay trẻ con.
Quỷ anh đã thực sự đến đây vào tối qua.
Nhưng dựa theo dấu vết để lại, nó không vào trong, giống như lời Dịch Hoài Cữu đã nói.
Không biết vì kiêng kỵ điều gì, hay do nguyên nhân nào khác, nó chỉ dừng lại bên cửa sổ trong chốc lát rồi rời đi.
Còn vết máu trên dây thường xuân mà họ tìm thấy sáng nay, là do quỷ anh để lại khi đứng đó.
Cuối cùng, đến hừng đông nó liền biến mất.
Dịch Hoài Cữu vì sự an toàn của cư dân trong tòa nhà, đã không đuổi theo.
Nhưng quỷ anh đã từ bỏ một lần, có lẽ nó cũng sẽ không quay lại nữa.
Bạc Tuế về sau sẽ không còn gặp nguy hiểm.
Nói xong, Tông Sóc thu tay lại, cởi găng tay ra.
Bạc Tuế nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Cậu biết rõ đây là một thế giới huyền bí, gặp quỷ là chuyện không thể tránh khỏi.
Nhưng biết là một chuyện, bị quỷ theo dõi lại là chuyện khác.
Cậu biết rõ rằng chỉ cần có vai chính công – thụ xuất hiện, thì nhất định là một vụ án liên quan đến thần quái, chứ không phải vụ án bình thường.
Mặc dù Tông Sóc và Dịch Hoài Cữu không nói gì với cậu, nhưng cậu cũng tự đoán được phần nào.
May mắn thay, nguy hiểm đã rời xa cậu.
Biết rằng bản thân đã không còn trong vùng nguy hiểm, gương mặt của Bạc Tuế thả lỏng hơn một chút.
Nhưng cậu vừa thở phào nhẹ nhõm thì nhận ra Tông Sóc và Dịch Hoài Cữu vẫn đang nhìn mình.
Phản ứng lại, cậu có hơi ngượng ngùng, vội nói:
“À đúng rồi, cảm ơn hai người hôm nay. Tôi đi lấy nước cho mọi người.”
Nói xong, thanh niên liền đứng dậy rời đi.
_______________________
Tông Sóc và Dịch Hoài Cữu không định bàn luận về vụ án ngay tại đây.
Hai người chỉ trao đổi ánh mắt, đều ngầm hiểu rằng ra ngoài rồi hẵng nói.
Một lát sau, Bạc Tuế quay lại, nhưng không chỉ mang theo nước mà còn có hai lát bánh mì nướng.
Lúc vào bếp, cậu cũng thắc mắc tại sao hai người này vẫn chưa rời đi.
Nhưng nghĩ lại, có thể họ đang mệt.
Rốt cuộc, sáng sớm đã phải đi điều tra vụ án, biết đâu đến bây giờ vẫn chưa ăn gì.
Do dự một chút, cậu đặt thêm hai lát bánh mì nướng lên đĩa.
Dịch Hoài Cữu đã làm hàng xóm của Bạc Tuế nửa năm, tuy vì công việc đi sớm về trễ, thời gian tiếp xúc không nhiều.
Nhưng anh biết rõ, Bạc Tuế là một người có tay nghề nấu ăn cực kỳ giỏi.
Thấy bánh mì được mang ra, hắn lên tiếng hỏi:
“Cậu tự làm à?”
Bạc Tuế rất thích làm đồ ngọt, từ bánh mì đến bánh kem, tất cả đều không thành vấn đề.
Lúc trước, anh còn hay mua đồ ngọt bên ngoài để tặng Bạc Tuế, nhưng chưa bao giờ thấy ngon bằng đồ cậu tự làm.
Nhận lấy một miếng, Dịch Hoài Cữu không chút do dự bắt đầu ăn.
Tông Sóc vốn không có ý định ăn, nhưng khi nghe thấy Dịch Hoài Cữu nói rằng đây là do chính Bạc Tuế làm, hắn khựng lại một chút.
Sau cùng, hắn vẫn vươn tay cầm lấy một miếng.
Bánh mì vừa cầm lên liền tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng, thoang thoảng mùi hương thảo.
Xúc cảm mềm xốp, không quá dai cũng không quá khô.
Cắn một miếng, hương vị ngọt thanh vừa đủ, không bị quá gắt.
Trong lòng Tông Sóc, đây là một món bánh mì đạt tiêu chuẩn.
Ngoài cửa, Hầu Tử và Vạn Kim nhìn chằm chằm vào cảnh tượng trước mặt, cả hai đều sợ ngây người.
Bọn họ không thể tin được rằng Tông Sóc – lão đại của mình – lại đang ở nhà người khác ăn bánh mì.
Hai người nhìn nhau, huých nhẹ vào tay đối phương, nhưng không ai nói được lời nào.
Lúc này, Tông Sóc đã ăn xong, liền đứng dậy.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
Hắn rất cao, bóng dáng trong bộ chế phục phủ xuống, tạo ra một cảm giác áp lực vô hình.
Gương mặt lạnh lùng, kiêu ngạo, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên, như thể vừa nghĩ ra điều gì đó thú vị.
Sau đó, hắn thản nhiên nói một câu:
“Tôi sẽ ở ngay dưới tầng nhà cậu. Ngày mai sẽ chuyển đến.”
Bạc Tuế sững người.
Cậu hoàn toàn không hiểu ý của câu nói này.
Vừa định mở miệng hỏi, Tông Sóc đã xoay người rời đi.
Dịch Hoài Cữu cũng có chút kinh ngạc, đây là lần đầu tiên anh nghe nói Tông Sóc sẽ chuyển đến khu này.
Nhưng anh là người không dễ bộc lộ cảm xúc, nên chỉ khẽ nhíu mày rồi rất nhanh khôi phục vẻ bình thản.
Bước chân dần xa, chỉ còn lại sự tĩnh lặng của hành lang.
Lúc này, Dịch Hoài Cữu quay lại, ánh mắt ôn hòa hơn một chút:
“Tôi sẽ trở về vào tối nay. A Tuế không cần lo lắng.”
“Sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
Tối qua, sau khi phát hiện quỷ anh đã theo hai người chuyển nhà đến tòa số 9, anh đã bí mật dán bùa chú quanh tòa nhà.
Quỷ anh không có mối liên hệ đặc biệt nào với Bạc Tuế, chẳng qua chỉ là vận khí không tốt mà theo dõi nhầm.
Nó sẽ không quay lại nữa.
_________________________
Với lời đảm bảo từ hai đại lão, Bạc Tuế hoàn toàn yên tâm.
Khi đi ngủ, cậu không còn cảm thấy bất an như những ngày trước.
Sau khi tắm xong, cậu ngâm mình trong bồn nước ấm rất lâu, thả lỏng toàn bộ cơ thể.
Lúc bước ra khỏi phòng tắm, tinh thần thoải mái hơn rất nhiều.
Hoàn toàn không nghĩ đến chuyện quỷ anh có thể tìm đến mình.
Cậu xoay người, đưa lưng về phía phòng khách, vươn tay bật công tắc đèn.
Bóng đèn vừa sáng lên, cậu vô thức quay đầu nhìn thoáng qua phòng khách.
Và ngay khoảnh khắc đó, cậu cứng đờ người.
Có gì đó... không đúng.
Phía sau tấm rèm trắng của phòng khách, dường như có một cái bóng mơ hồ.
Một cái bóng màu đỏ.
Trái tim Bạc Tuế đột nhiên đập nhanh hơn.
Cậu tự nhủ có thể mình nhìn lầm, nhưng vừa định tiến lên kiểm tra, cái bóng đỏ kia bỗng nhiên động đậy.
Thịch.
Nó va mạnh vào cửa sổ một cái.
Thịch.
Lại một cái nữa.
Tấm rèm trắng lay động, phản chiếu một thứ đẫm máu.
Đó là một thứ có hình dạng tròn tròn, mơ hồ, giống như một bào thai chưa phát triển hoàn chỉnh.
Nó bị máu tươi bao phủ, thịt da nham nhở, nhưng có một đôi mắt trống rỗng, đen ngòm, đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Bạc Tuế mở to mắt, cứng đờ tại chỗ.
Ngay lúc này—
“Oa oa oa…”
Một tiếng khóc trẻ con vang lên.
Âm thanh vừa mềm mại, vừa lạnh lẽo, tựa như tiếng trẻ con đang làm nũng tìm mẹ.
___________________________
Cảm ơn các bạn đã xem .
13.3.2025