Anh trai nó cái gì cũng tốt, chỉ là không hiểu sao thuốc mà anh ấy luyện ra lại khó nuốt đến thế, có khi chỉ ăn phải một miếng mà muốn thăng luôn.
Giờ nó ngửi thấy bên trong có mùi vỏ trứng, còn có cả mùi thảo dược nữa là nó lại muốn chạy trốn.
Bạch Hiểu Vũ nhanh chóng đến khu nuôi dạy trẻ, đám con non lập tức vui mừng vây lấy cậu. Theo như mọi khi, lúc này Bạch Hiểu Vũ đã bị bao vây bởi các nhóc con nhưng giờ đây chúng vẫn đứng cách cậu một mét, cả đám con non đều có biểu cảm hoài nghi.
Bạch Hiểu Vũ mỉm cười, cầm hộp thức ăn mở ra, chưa kịp nói gì thì phát hiện mấy bé con thú nhân đã quay người chạy mất. Những nhóc khác thì cong mông lên, bò đi như điên, trong đó có mấy nhóc vội quá còn trượt chân ngã.
Cùng lúc đó, cậu cúi xuống nhìn Tiểu Bất Điểm đang bị cậu giữ, bốn cái chân ngắn của nó đang vung vẩy trên không, quờ quạo rất nhanh.
Bạch Hiểu Vũ nhìn Tiểu Bất Điểm đang giãy giụa, đưa tay đẩy đầu cậu bé: “Tiểu Bất Điểm, em cũng muốn chạy à?"
Nhóc hổ trắng cứng người, cậu bé thế này còn không phải là muốn chạy à? Nhưng có một bàn tay vững chắc giữ chặt gáy cậu bé, chân không chạm đất, không thể dùng sức thì làm sao mà chạy được?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT