Biên giới Tinh Tế, trong khu rừng hoang vu vắng vẻ, một vụ nổ đã tạo ra một vệt lửa khổng lồ kèm theo khói đen lan dọc theo những thân cây.

Không xa nơi xảy ra vụ nổ, có hai người đang đối đầu.

Bạch Hiểu Vũ chỉ cảm thấy đau nhói ở ngực, đôi mắt mất tiêu cự dần dần lấy lại sự tập trung.

Người đứng đối diện cậu thấy vậy thì ồ lên một tiếng, cầm súng năng lượng bắn thêm một phát nữa.

Nguy hiểm ập đến, Bạch Hiểu Vũ lập tức lấy lại tinh thần từ cơn đau dữ dội ở ngực, cảm giác nguy hiểm đã tôi luyện trong nhiều năm ở tận thế khiến cậu lăn sang một bên. Với thân thủ của cậu, việc né tránh một cú bắn như thế này hoàn toàn không thành vấn đề, phải biết rằng dị năng khi ở tận thế còn khiến người ta trở tay không kịp hơn, chẳng phải cậu cũng đã vượt qua sao? Trong lúc nguy cấp, cậu thậm chí còn liếc nhìn khẩu súng năng lượng, thầm nghĩ, bây giờ súng năng lượng đã có thể tiên tiến đến vậy rồi sao?

Xem ra thông tin của cậu đã lỗi thời, súng năng lượng được lưu truyền là thế hệ thứ ba, có lẽ đã âm thầm nghiên cứu ra thế hệ thứ năm, thứ bảy rồi.

Chỉ là cậu không biết mà thôi.

Ngay giây tiếp theo, sắc mặt cậu thay đổi, cơ thể cậu không theo kịp lộ trình né tránh đã định sẵn trong đầu, cuối cùng cậu chỉ có thể học thằn lằn đứt đuôi để bảo toàn tính mạng, miễn cưỡng tránh được ngực, phát súng đó đã bắn thẳng vào vai cậu. - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Đau! Khoảnh khắc đó, cậu gần như không đứng vững.

Mặc dù súng năng lượng này thậm chí còn không có lực đẩy nào nhưng không hiểu sao cậu lại biết rằng sức mạnh của nó có thể dễ dàng bắn thủng cả tấm thép.

Người đàn ông đối diện nhướng mày: "Được đấy, xem ra cậu không vô dụng giống như những gì tình báo nói. Nhưng cũng phải thôi, những người bước ra từ nơi đầy rẫy sự lừa lọc và gian dối như thế, làm sao có thể không có chút bản lĩnh nào? Vì vậy, trong khoảnh khắc sinh tử, cuối cùng cậu cũng bỏ lớp ngụy trang, thần thái bây giờ hoàn toàn khác với tên vô dụng trước đó. Thật thú vị."

Bạch Hiểu Vũ tái mặt, cảnh giác nhìn người đàn ông dạt dào hứng thú đối diện, khó khăn mở miệng trong cơn đau nhức ở ngực và vai: "Anh là ai, tôi không hiểu anh đang nói gì?"

Bây giờ trong đầu cậu rất rối, cậu nên… lâu rồi mới đúng, dù sao thì trong vụ nổ đó, cậu và tất cả những kẻ truy đuổi cậu đã đồng quy vu tận, vậy mà bây giờ cậu vẫn có thể đứng đây sao?

Người đàn ông đối diện khẽ cười: "Tôi là ai không quan trọng, điều quan trọng là tôi chỉ ra tay ba lần, hai lần trước cậu đã né được, nếu lần thứ ba cậu có thể né được nữa thì tôi sẽ tha cho cậu, từ nay sẽ không nhận nhiệm vụ truy sát cậu nữa, không chỉ tôi mà cả tổ chức Bình Minh cũng sẽ không nhận. Tất nhiên, tôi làm nhiệm vụ chưa từng thất bại. Vì cậu cũng không vô dụng nên tiếp theo tôi sẽ nghiêm túc. Tất nhiên, vẫn dùng vũ khí này, lần thứ ba chắc chắn sẽ kết liễu cậu."

Nói xong, anh ta lại chĩa súng năng lượng vào Bạch Hiểu Vũ, tay rất vững.

Bạch Hiểu Vũ lập tức cảnh giác lên mức cao nhất, cậu có thể cảm nhận được toàn bộ khí thế của đối phương đều thay đổi, sát khí không hề che giấu ập đến với cậu.

Cậu hít thở không thông, lúc này cậu như bị một con thú lớn nhắm vào.

Nhìn đối phương từ từ bóp cò, khoảnh khắc đó cậu biết rõ rằng mình không thể né được.

Cho dù là thời kỳ đỉnh cao của cậu thì né tránh cũng chỉ là miễn cưỡng, bây giờ cơ thể yếu ớt không rõ nguyên do của cậu không thể làm được những động tác đó, hơn nữa cơ thể này còn đang ở trạng thái kiệt sức.

Nếu đổi lại là người khác có lẽ đã nhắm mắt chấp nhận kết quả tiếp theo nhưng Bạch Hiểu Vũ lại rất bình tĩnh, cậu bình tĩnh nhìn đối phương, cho dù biết kết quả, cậu cũng muốn tận mắt nhìn thấy kết cục của mình.

Giống như hồi nhỏ những đứa trẻ khác tiêm sẽ khóc lóc hoặc không dám nhìn, còn cậu lại thuộc loại nhìn thẳng vào bác sĩ khi bác sĩ ra tay, thông qua thị giác tiếp nhận hiện thực trước, để bản thân nhanh chóng chuẩn bị chấp nhận nỗi đau.

Người đàn ông bị ánh mắt bình tĩnh của cậu nhìn đến ngẩn người, ánh mắt trở nên phức tạp, rất nhanh lại thu lại, sắc mặt cũng càng thêm nghiêm túc.

Hai người giằng co, cho đến khi tiếng động nhẹ của cò súng truyền đến.

Bạch Hiểu Vũ thậm chí có thể nhìn thấy ánh sáng chói mắt của viên đạn năng lượng bắn ra, trong lòng cậu không kịp nghĩ gì, viên đạn năng lượng lại lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, sượt qua tai cậu.

Giây tiếp theo trước mắt tối sầm, là loại tối đen như mực ấy.

Một vật thể đen sì tròn vo khổng lồ từ trên trời giáng xuống, đập thẳng vào người đàn ông đối diện, sau đó là một tiếng nổ lớn.

Bạch Hiểu Vũ lấy lại tinh thần, cho dù cậu vẫn luôn bình tĩnh nhưng lúc này nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng không nhịn được khẽ giật khóe miệng.

Chỉ thấy nơi người đàn ông đứng trước đó bụi mù cuồn cuộn, đợi đến khi khói bụi tan đi thì nơi đó đã bị đập tạo ra một cái hố. Dưới đất, một quả cầu đen tròn vo đè lên lưng người đàn ông, người đàn ông đã bị đập đến trợn mắt.

Nhận ra ánh mắt của Bạch Hiểu Vũ, quả cầu đen kia dường như khẽ lắc lư.

Bạch Hiểu Vũ kinh ngạc nhìn, đây là cái gì?

Có thể cử động, là vật sống?

Lúc này trên trời cũng có động tĩnh, một vật giống như phi thuyền mà cậu chưa từng thấy bao giờ đang hạ cánh với tốc độ cao.

Bạch Hiểu Vũ sững sờ nhìn mấy người đàn ông trẻ tuổi mặc quân phục bước ra, vẻ mặt lo lắng đi về phía vật thể lạ trên hố.

Một người trong số họ đi về phía cậu: "Xin chào, chúng tôi là Quân đoàn mười sáu..."

Nhận ra không có nguy hiểm, Bạch Hiểu Vũ không nghe rõ những lời sau, cậu liếc nhìn vật thể lạ đen xì đã bất động kia lần cuối, hình như phía dưới có một chút màu trắng, không phải màu đen hết?

Còn phi thuyền kia nữa, đây là công nghệ gì mà vượt xa nhận thức của cậu?

Không thể chịu đựng được nữa, Bạch Hiểu Vũ mất đi ý thức.

Không biết đã qua bao lâu, Bạch Hiểu Vũ chỉ cảm thấy bên tai toàn là tiếng ồn ào, ồn ào đến mức đầu cậu ong ong. Hơn nữa đầu bắt đầu nhói, còn có xu hướng càng ngày càng đau.

Cậu vô thức cau mày, muốn nói đừng ồn nữa, cậu rất buồn ngủ, rất mệt mỏi, đầu còn đau như búa bổ, toàn thân đau nhức, có chuyện gì thì để cậu ngủ đủ rồi hãy nói. ( app TYT - tytnovel )

Nhưng mí mắt cậu rất nặng, không mở ra được, mà những người kia không nghe thấy tiếng lòng cậu, vẫn đang ồn ào.

Dần dần, Bạch Hiểu Vũ phát hiện những âm thanh đó ngày càng rõ ràng, ý thức của cậu cũng theo đó mà dần tỉnh táo.

Cậu bắt đầu nghe rõ những âm thanh ồn ào đó.

"Còn bao lâu nữa Bạch Dục sư mới tỉnh lại?"

"Lần này Bạch Dục sư đi lấy dung dịch bồi dưỡng của Sở Bồi dưỡng, ai ngờ lại gặp phải bọn cướp vũ trụ khốn kiếp đó, không những làm Bạch Dục sư bị thương mà còn cướp đi dung dịch bồi dưỡng, ngay cả phi hành khí duy nhất của Sở Bồi dưỡng cũng bị phá hủy. May mà gặp được đội của Quân đoàn mười sáu, nếu không thì bây giờ cũng không về được."

"Bây giờ phải làm sao, những quả trứng của Sở Bồi dưỡng đã không còn dung dịch bồi dưỡng, mà bây giờ Bạch Dục sư lại hôn mê bất tỉnh. Bạch Dục sư là dục sư duy nhất ở đây, tôi thà rằng người nằm đây bị thương là tôi."

Ngay lúc này, một giọng nữ hơi nghiêm nghị vang lên.

"Sao mấy người lại lén lút vào đây, đã bảo là bệnh nhân cần yên tĩnh, mau ra ngoài cho tôi."

"Vâng vâng vâng, chúng tôi sẽ ra ngoài ngay đây bác sĩ, có thể để trợ lý của Bạch Dục sư ở Sở Bồi dưỡng là Dư Tây ở lại trông không? Như vậy chúng tôi cũng yên tâm."

"Được, nhưng không được ồn ào."

Bạch Hiểu Vũ dần giãn mày, trong cơn đau nhói, đầu óc bắt đầu hiện lên những ký ức không thuộc về cậu, môi trường xa lạ, con người xa lạ, sự việc xa lạ.

Dư Tây ngồi bên cạnh, nhìn gương mặt thanh tú của Bạch Hiểu Vũ.

Không biết vì sao, lần trở về này của Bạch Dục sư dường như đẹp trai hơn trước.

Lúc này, Bạch Hiểu Vũ đang cố gắng tiêu hóa những ký ức trong đầu, chẳng trách trước đây cậu cứ thấy không ổn, hóa ra đây không còn là cơ thể của chính cậu nữa.

Thế giới này đang ở tương lai, khẩu súng năng lượng nhìn thấy trước đó không phải loại mới được nghiên cứu trong thời kỳ tận thế, không chỉ hiếm mà muốn đổi cũng không đổi được. Trong thời đại Tinh Tế này, nó đã trở thành vũ khí cơ bản, rất phổ biến. Cái thứ giống phi thuyền kia là phi hành khí, phi hành khí cao cấp hoàn toàn có thể di chuyển giữa các hành tinh.

Chủ gốc của thân thể này là con cháu hoàng gia của Đế quốc Tinh Tế. Nói một cách chính xác thì là con ngoài giá thú thứ một trăm của vị Hoàng đế Đế quốc đương nhiệm.

Vị Hoàng đế Đế quốc đương nhiệm này không kết hôn nhưng ở hành tinh Thủ Đô có vô số tình nhân, dường như ông ta rất thích tìm tình nhân để gieo giống, nguyên chủ chính là hạt giống thứ một trăm ông ta gieo ra và nảy mầm thành công.

Những đứa con trai con gái được sinh ra này, Hoàng đế Đế quốc đều không phủ nhận mối quan hệ giữa họ, ba năm trước đã tuyên bố người thừa kế Đế quốc tiếp theo sẽ là một trong số họ.

Vì thế đã nổi lên một trận sóng gió, hơn một trăm người thừa kế ở hành tinh Thủ Đô bắt đầu cuộc chiến tranh giành quyền lực.

Nguyên chủ có hơn một trăm anh chị em ruột này, số lượng vẫn không ngừng tăng lên, không ít người sinh ra trong các thế lực khác nhau.

Trong số đó nguyên chủ thuộc tầng lớp thấp, mẹ cậu là một thường dân nhưng lại là mối tình đầu của Hoàng đế Đế quốc năm xưa. Trước đây đã chia tay rồi sau đó lại tái hợp, vì vậy nguyên chủ không phải là con cả, mà là xếp thứ một trăm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play