Giữa những bận rộn và mong đợi âm thầm, sinh nhật của Lâm An cũng đến đúng hẹn.
Đào Bạch Viễn thức trắng đêm hôm trước để điều chế xong loại thuốc có thể chữa khỏi căn bệnh bẩm sinh trong cơ thể Lâm An. Bởi kiếp trước anh từng dùng loại thuốc này để cứu những omega mắc bệnh di truyền giống Lâm An, nên anh vô cùng tin tưởng vào hiệu quả của nó.
Thật ra anh cũng không rõ vì sao mình lại làm vậy trong kiếp trước. Sau khi Lâm An mất và anh đưa Đào Cầu vào tù, anh mới nghiên cứu ra loại thuốc đó.
Lúc ấy, anh thậm chí còn không biết làm vậy có ý nghĩa gì, bởi người anh thật sự muốn cứu đã không còn trên đời nữa rồi.
Nhưng có lẽ vì không biết phải sống ra sao khi thiếu vắng Lâm An, nên anh chỉ có thể dốc toàn bộ tinh thần vào nghiên cứu, dùng công việc dày đặc để làm tê liệt cảm xúc của chính mình.
Trong cái gọi là tự lừa mình dối người đó, cuối cùng anh cũng đã điều chế thành công. Ở kiếp trước, rất nhiều người khen ngợi phát minh này là thành tựu vĩ đại, có không ít phóng viên tìm đến phỏng vấn, hỏi anh điều gì đã khiến anh kiên trì không bỏ cuộc để hoàn thành thuốc.
Khi đó, Đào Bạch Viễn ngẩn ra giây lát rồi nhìn vào ống kính, trả lời: “Vì người tôi yêu, cậu ấy mắc bệnh này, mỗi ngày đều phải chịu đựng rất nhiều đau đớn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play