"Được rồi, nghe anh là được chứ gì." Lâm An không hiểu sao Đào Bạch Viễn cứ đối xử với cậu như thể là một búp bê sứ dễ vỡ, nhưng kỳ thực cậu không thấy khó chịu chút nào với cách anh chăm sóc mình.
Khi còn nhỏ, sức khoẻ cậu rất yếu, từng vào ICU nhiều lần, suốt năm dài đều phải truyền dịch.
Thời đó, cậu không hiểu mình mắc bệnh gì, chỉ thấy ganh tị với những đứa trẻ có thể chạy nhảy ngoài sân cỏ qua khung cửa sổ.
Về sau bệnh tình cải thiện, cậu cũng có thể ra ngoài chạy nhảy như bao đứa trẻ khác, nhưng lại bị gọi là "đồ bệnh tật", là người có thể lây bệnh cho người khác.
Không ai muốn chơi với cậu, dù thật ra căn bệnh ấy là bệnh di truyền, không hề lây lan.
Lúc nhỏ, cậu từng buồn nhiều lắm, chỉ có thể chơi một mình. Sau này dần dần cũng không để tâm nữa. Không ai chơi thì cậu chơi với chính mình cũng được, vì cậu có một người cha rất giỏi, người cha có thể cho cậu mọi thứ cậu muốn.
Nhưng trong mọi điều ước đó, lại không bao gồm việc chơi cùng cậu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT