“Cảm giác?” Lâm An chớp mắt, bỗng thấy bản thân cũng có thể làm được, lát nữa cậu phải thử xem sao.
“Tôi no rồi.” Dù mì rất ngon nhưng dạ dày cậu chỉ ăn được từng đó, liền đẩy bát mì ra xa.
“Được.” Đào Bạch Viễn một tay bế Lâm An khỏi đùi, đặt xuống giường, rồi ba miếng là xong chỗ mì còn lại.
Lâm An: “…” Thôi quen rồi.
Cậu ngồi ngoan ngoãn trên giường, nhìn Đào Bạch Viễn dọn bát đũa xuống lầu, chờ anh quay lại.
“Được rồi, An An, đến giờ bôi thuốc rồi.” Đào Bạch Viễn quay lại liền tự nhiên ôm cậu vào lòng.
Lâm An nhắm mắt như ra pháp trường: “Anh làm đi, anh bảo không đau đó, đừng lừa tôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play