Viện trưởng từ lâu đã biết Hứa Vân Thanh là một đứa trẻ tốt.
Hồi đó, cánh cổng của Viện phúc lợi bị đẩy ra, chính tay bà là người ra đón tiếp vị khách mới. Cũng từ khoảnh khắc ấy, bà lần đầu tiên nhìn thấy Hứa Vân Thanh.
Cậu bé nhỏ xíu được một tình nguyện viên tốt bụng dắt tay đưa vào cổng viện, quần áo trên người thì lấm lem, khuôn mặt dính đầy những vết bẩn không biết từ đâu ra, nhưng đôi mắt lại sáng rực.
Hứa Vân Thanh hoàn toàn không giống mấy đứa trẻ khác – không khóc lóc, không làm loạn, cũng không tỏ ý không muốn ở lại. Cậu bé rất ngoan ngoãn, im lặng và lễ phép. Thậm chí khi thấy tình nguyện viên chuẩn bị rời đi, còn lễ độ cúi đầu cảm ơn họ.
Hứa Vân Thanh nở nụ cười tươi tắn, nói: “Cảm ơn các cô chú đã đưa cháu đến đây.”
Dường như cậu rất hiểu rõ bản thân là đứa trẻ không ai muốn. Vì thế từ rất sớm, cậu đã học cách giấu kín cảm xúc thật của mình. Suốt một thời gian dài, cậu nghĩ rằng phải lao động mới có thể đổi lấy bữa cơm no và quần áo ấm.
Trưởng thành quá sớm không phải chuyện tốt, kẻ quá thông minh thường dễ tổn thương. Hứa Vân Thanh hiểu chuyện đến mức khiến viện trưởng đau lòng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play