Suy nghĩ của Hứa Vân Thanh rất đơn giản, y từng nghe qua tên chữ của Dung Dịch, chỉ là trước đây chưa có dịp thích hợp để gọi.
Vốn dĩ y định chọn lúc hai người ở riêng, cố tình gọi một tiếng tên chữ ấy để cho hắn thấy mình là một tiểu thái y tài giỏi biết tuốt, nhưng hiện tại bị Dung Dịch dồn ép đến mức đầu óc mơ hồ, tất nhiên có gì thì kêu nấy.
Dung Dịch cuối cùng cũng dừng lại, nửa người trên và nửa người dưới của hắn cứ như hai thái cực đối lập. Giờ khắc này, động tác vuốt ve má Hứa Vân Thanh vừa dịu dàng vừa da diết, mang theo hàm ý trấn an rõ rệt.
Hứa Vân Thanh từ lâu đã quen với sự đụng chạm ấy, y rúc vào lòng hắn, toàn thân ngập trong hương lan quen thuộc, cằm cũng được Dung Dịch nhẹ nhàng cọ xoa.
Mọi thứ đều tỏa ra tín hiệu an ổn, khiến Hứa Vân Thanh hoàn toàn quên mất tình cảnh hiện giờ là ai gây nên, cứ thế tự nhiên ôm lấy hắn.
Y vừa nũng nịu oán thán, thì bên tai đã vang lên tiếng nói khàn khàn của hắn: “Vân Thanh, phải gọi là phu quân.”
Hứa Vân Thanh đã ngơ ngẩn đến không còn tỉnh táo, theo bản năng gọi: “Phu quân, Du Ninh phu quân… a!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT