14

Hôm qua trực ban là ai nhỉ?

Triệu thái y? Tiền thái y? Hay Lưu thái y?... Đã biết Lưu thái y phụ trách sắc thuốc vào giờ Hợi, Triệu thái y là người trực ca hôm qua, nhưng Thái y Tiền chuyên khám cho một vị nương nương nào đó, nếu đúng hôm ấy vừa thăm xong vị phi tần kia thì hẳn phải là Tiền thái y mới đúng… A a a rối quá rồi, chẳng còn nhớ gì nữa.

Dải sa quyên đen bị nắm chặt trong tay hết lần này đến lần khác, Hứa Vân Thanh ôm đầu khổ sở, với khả năng lý giải của y vậy mà lại không thể nào xâu chuỗi được quan hệ giữa những người đó.

“Thái y, không hay rồi!” Tiểu thái giám vội vàng đẩy cửa xông vào, nhưng cách xưng hô phía trước mơ hồ đến mức chẳng nghe rõ gọi ai.

Hứa Vân Thanh quay sang nhìn vị thái y với sắc mặt khó chịu, hỏi: “Ta họ gì?”

Chưa từng gọi đúng tên y, ngươi căn bản là cũng chẳng nhớ nổi ta tên gì đúng không?

Tiểu thái giám nhìn chằm chằm Hứa Vân Thanh một hồi, bỗng nhiên chuyển chủ đề: “Thái y! Không ổn rồi, nương nương ở An Khánh Cung trúng độc!”

“Cái gì?”

… 

Trời vừa tối, An Khánh Cung đèn đuốc sáng trưng.

Cung nữ, thái giám qua lại như mắc cửi, ai nấy lưng cúi rạp, im thin thít không dám thở mạnh. Hứa Vân Thanh xách hòm thuốc còn chưa bước vào cửa, đã thấy cấm quân từ trong điện kéo ra một nữ tử mặc cung trang, lôi ngang qua trước mặt y.

Nữ tử kia khản giọng gào thét vang vọng cả màn đêm: “Đây là báo ứng! Tất cả đều là báo ứng cho tội ác thất đức của các ngươi!”

Hứa Vân Thanh làm như không nghe thấy, lặng lẽ bước vào trong An Khánh Cung.

Tình trạng của tướng quân không hề ổn. Hắn đang nằm trong vòng tay của lão hoàng đế lạnh như băng, toàn thân ướt sũng, liên tục co giật, cánh tay siết chặt cổ tay của hoàng đế đến mức nổi gân xanh. Hứa Vân Thanh quan sát động tác của hắn, luôn có cảm giác tướng quân đang muốn đẩy lão hoàng đế ra.

Quả nhiên, giây tiếp theo, giọng nói khàn khàn của tướng quân vang lên: “Ra ngoài.”

Trong phòng có thầy thuốc, có bệnh nhân, và có lão già đó, ai là người nên ra ngoài thì không cần nói cũng rõ.

Nhưng lão hoàng đế dĩ nhiên không có ý định ra ngoài. Lão quay phắt đầu lại, giận dữ trừng mắt nhìn Hứa Vân Thanh.

Lão là hoàng đế, lão muốn thế nào thì là thế ấy đúng không? Hứa Vân Thanh không chút do dự, lập tức quỳ sụp xuống trơn tru như trượt nước: “Thần… là thần sao?”

May mà giọng nói của tướng quân lại vang lên, cứu y thoát khỏi nanh vuốt của lão hoàng đế: “Ra ngoài… Trầm Uyên.”

Ánh mắt hoàng đế càng trở nên âm trầm đáng sợ, Hứa Vân Thanh bất giác rùng mình. Nhưng cuối cùng lão vẫn thả tướng quân ra, bước ra khỏi màn trướng.

Vậy mà thật sự đi rồi.

Tướng quân siết chặt lấy ga giường đến mức ngón tay cũng rớm máu. Trên trán hắn nóng hừng hực khiến người ta giật mình. Hứa Vân Thanh xem xét triệu chứng, không giống trúng phải loại độc lập tức phát tác như trong các tiểu thuyết cổ thường miêu tả, mà giống như... phát tác do nghiện.

Trong tình huống thế này, việc quan trọng nhất là phải trấn an tinh thần người bệnh. Hứa Vân Thanh lập tức bước đến, dịu giọng khuyên nhủ: “Thả lỏng, thả lỏng đi. Loại độc này chỉ dữ dội lúc đầu thôi, qua được cơn phát thì sẽ ổn, về sau sẽ không sao nữa… ngươi làm sao vậy?”

Tướng quân toàn thân run rẩy, không biết Hứa Vân Thanh nói câu nào đã chạm đến chỗ đau, lại khiến hắn càng thêm kích động: “Không… không được quên.”

“Gì cơ?” Hứa Vân Thanh vô thức hỏi lại.

Thấy hắn định bật dậy, Hứa Vân Thanh lập tức lao tới, phối hợp với tiểu thái giám cùng đè tướng quân nằm xuống: “Nương nương, nhẫn nhịn một chút, thuốc sắp sắc xong rồi.”

Đúng lúc ấy, một thái giám bưng thuốc hấp tấp chạy vào.

Hứa Vân Thanh định đưa tay đón lấy, lại bị tướng quân bất ngờ túm chặt cổ tay.

Trong hương trầm, làn khói xanh lượn lờ, mùi đàn trắng tỏa khắp phòng.

Hứa Vân Thanh kinh ngạc ngoái lại thì thấy tướng quân siết chặt tay y, trán nổi gân xanh, rồi bất chợt đập mạnh đầu vào tường: “Giết cha giết mẹ, hại chết tỷ tỷ ruột, làm bại hoại trăm năm danh tiếng nhà Địch, tội nghiệt này đều do ta gánh.”

Hứa Vân Thanh vội đặt bát thuốc xuống, vươn tay ngăn cản. Trong lúc giằng co, bát thuốc rơi vỡ xuống đất, nước thuốc nâu đỏ vương vãi như máu thẫm.

Máu từ tay tướng quân theo cánh tay Hứa Vân Thanh nhỏ giọt xuống nền. Lúc này y mới nhận ra, dù thân thể hắn đang quằn quại vì đau đớn, nhưng hai đầu gối vẫn quỳ trên nền, là tư thế quỳ lạy.

Tướng quân đập đầu thật mạnh xuống đất, trán bầm tím: “Ta, Địch Bạch An, tội nghiệt chất chồng, vạn chết khó tha.”

“Bệ hạ, nương nương đã uống thuốc, hiện đang nghỉ ngơi.” Hứa Vân Thanh dừng lại chốc lát, rồi nói tiếp, “Thân thể nương nương yếu, tỳ hư hàn khí, dạo này tốt nhất đừng để nương nương phải lo nghĩ nữa.”

Có lẽ do bị hoàng đế trừng mắt nhìn quá nhiều lần, Hứa Vân Thanh cũng bắt đầu quen dần. Y khom mình lui ra, còn rất nghĩa khí dìu theo cả tiểu thái giám vừa bị dọa ngã quỵ vì lời của tướng quân.

Trên đường về, Hứa Vân Thanh vẫn trầm ngâm suy nghĩ.

Những lời tướng quân nói là có ý gì?

Y không hiểu.

Dù đã từng đọc nguyên tác, nhưng đó chẳng qua chỉ là một quyển truyện thịt. Tác giả đâu có tốn công mô tả tỉ mỉ, càng không buồn khai thác cuộc sống hay quá khứ của tướng quân ngoài hoàng cung. Ngay cả lúc đọc truyện, Hứa Vân Thanh cũng chẳng để tâm.

Nghe nói người nghiện sẽ thường thấy ảo giác, khi phát tác còn lảm nhảm nói mê, nói loạn. Trước khi xuyên sách, lúc còn thực tập ở bệnh viện, y cũng từng nghe kể rất nhiều trường hợp tương tự.

Có lẽ đây chỉ là những lời cuồng loạn của tướng quân lúc lên cơn. Mà dù có là sự thật thì sao chứ? Một NPC như y cũng chẳng thể can thiệp vào câu chuyện của nhân vật chính. Nhân vật thụ và nhân vật công sẽ tiếp tục hành hạ, giày vò lẫn nhau trong từng tình tiết máu chó, rồi lại tự chữa lành, cuối cùng sống bên nhau hạnh phúc.

Giống như kết thúc trong sách đã miêu tả.

Nhưng Hứa Vân Thanh lại mơ hồ cảm thấy bất an.

Vì thế, y hỏi: “Có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Tiểu thái giám bên cạnh lập tức biến sắc: “Ngươi điên rồi sao? Hỏi cái đó làm gì chứ!”

Thân là một NPC bình thường, quả thật không có lý do gì để can thiệp vào chuyện của nhân vật chính.

Thế nhưng Hứa Vân Thanh luôn có một cái cớ không thể bác bỏ.

Y kiên định nói: “Bởi vì tướng quân là bệnh nhân của ta.”

Y là vị thái y duy nhất trong cuốn truyện này, mà thầy thuốc cần hiểu rõ hoàn cảnh của bệnh nhân thì chẳng có gì sai trái.

15

“Người hạ độc khi nãy từng là cung nữ hầu hạ tại Trường Xuân Cung. Năm xưa khi Hiền phi nương nương sống ở đó, tính tình hiền hậu, đối xử với hạ nhân vô cùng tốt, nên thuộc hạ đều trung thành.”

“Trong hoàng cung là thế, tại tướng phủ trước kia cũng vậy.”

“Vị nương nương ấy, từng là tỷ tỷ của tướng quân.”

“Từ sau khi lão tướng quân Địch tử trận, chỉ còn lại hai huynh muội nương tựa nhau. Một người ra trận chinh chiến, một người nhập cung làm phi. Năm đó người người ca tụng, nói hầu phủ một nhà trung liệt, đệ vì giang sơn, tỷ vì xã tắc.”

“Lại có chuyện như vậy sao?”

Thấy xung quanh không có ai, Hứa Vân Thanh hạ thấp giọng hỏi tiểu thái giám: “Nếu đã là huynh muội, vậy tại sao cung nữ kia lại hạ độc tướng quân?”

Nghĩ đến lời nữ tử kia gào thét trước khi bị lôi đi, Hứa Vân Thanh bổ sung: “Lại còn nguyền rủa hắn?”

“Vừa tiễn chân nương nương, tướng quân lập tức vào cung. Mặt mũi nhà họ Địch xem như mất hết. Bên ngoài thậm chí còn truyền tai nhau rằng cái chết của nương nương có liên quan đến tướng quân. Những cung nữ đó đều từng được nương nương cất nhắc, tình nghĩa với phủ Địch nặng như núi, sao có thể không oán giận cho được.”

Hứa Vân Thanh không thể hiểu nổi lý lẽ này: “Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến tướng quân, chẳng phải…”

Chẳng phải nên trách hoàng đế chó chết kia sao?

Rõ ràng là tên cẩu hoàng đế đó cậy quyền cưỡng ép, ngang nhiên đưa tướng quân vào cung.

Rõ ràng là hắn cố ép tướng quân mặc nữ phục, buộc người trong cung phải gọi hắn là nương nương, chứ không còn là tướng quân, tự tay cắt đứt con đường công danh của hắn.

Hứa Vân Thanh có cả bụng tức muốn phát tiết, nhưng lời đến miệng rồi lại nuốt ngược trở vào.

Y đã nhìn rõ ánh mắt của tiểu thái giám.

Ánh mắt tiểu thái giám nhìn y đầy kinh hãi và quái lạ, giống như đang lén liếc nhìn con cừu đen nổi bật giữa bầy cừu trắng.

Hứa Vân Thanh không nói thêm gì nữa.

Y chợt nhớ lại những lời mỉa mai châm chọc của Tam hoàng tử dành cho tướng quân lúc trước, bất giác thở dài nặng nề.

Thời đại mà y từng sống là một thời đại đề cao bình đẳng, đề cao ý thức cá nhân. Nhưng trong mắt người cổ đại này, đế vương là trời, kẻ thống trị vương triều phong kiến chính là chân lý tuyệt đối. Nói đạo lý với họ chẳng khác nào đàn gảy tai trâu.

Hứa Vân Thanh thở dài: “Ngươi còn biết ai giống như cung nữ khi trước không? Có lẽ giữa bọn họ có hiểu lầm, nói rõ ra sẽ tốt hơn, tránh lại xảy ra chuyện có người hại nương nương, mà bản thân cũng mất mạng uổng phí.”

“Ôi chao, ngài đúng là tổ tông của ta rồi. Đó không gọi là cung nữ, đó là thích khách phản tặc, bị xử tử là lẽ đương nhiên. Ngài tuyệt đối đừng đi nói với ai những lời như vậy.”

Tiểu thái giám thấy y bộ dạng mơ màng, vội đến mức mồ hôi lạnh túa ra, giọng cũng run rẩy:

“Ngài nhìn thấy cung nữ liều mạng vì nhà họ Địch chỉ là số rất ít, phần lớn những người khác đều muốn phủi sạch quan hệ với phủ Địch rồi.”

“Thật ra về cái chết của lão tướng quân năm xưa cũng có lời đồn không hay, chẳng qua đều bị chiến công liên tiếp của tiểu tướng quân che lấp mà thôi. Nay tướng quân vào cung làm phi, những tin đồn kia lại bắt đầu rục rịch trỗi dậy.”

Hứa Vân Thanh: “Tin đồn gì?”

“Nói rằng lão tướng quân Địch không phải chết trận, mà là sớm đã cấu kết với người Đột Quyết, sau khi tiết lộ quân tình cho bọn họ thì bị diệt khẩu.”

Tiểu thái giám vừa nói vừa liếc nhìn xung quanh, sợ bị người khác nghe thấy.

“Ta cũng là tình cờ mới biết chuyện này. Mấy năm nay, những người có liên quan đến nhà họ Địch kẻ chết thì chết, kẻ đi thì đi. Dù có ở lại trong cung cũng đều tìm cách giấu thân phận, tuyệt đối không để ai phát hiện.”

Không đúng.

Còn một người.

Người này Hứa Vân Thanh thậm chí từng tận mắt thấy, cũng là manh mối duy nhất y có thể bấu víu lúc này. Hứa Vân Thanh lập tức hỏi: “Ngươi từng nghe qua… Dung Dịch chưa?”

Y còn định miêu tả thêm dung mạo của Dung Dịch, nhưng phát hiện người bên cạnh đang run lên, như thể y vừa hỏi tới điều cấm kỵ không thể chạm đến.

Nếu nói biểu cảm trước đó của tiểu thái giám là hoảng hốt, thì giờ đây gần như là trống rỗng: “Ngươi nghe cái tên đó từ đâu?”

Thấy vẻ mặt hắn nghiêm trọng quá mức, Hứa Vân Thanh đành bịa đại: “Nghe mấy người trong cung nhắc qua, sao vậy?”

Tiểu thái giám như thở phào nhẹ nhõm: “Đó là tên húy của Đại hoàng tử. Mọi chuyện ta nói với ngài nãy giờ, bao gồm cả cái tên đó, nếu đã nghe rồi thì coi như chưa từng nghe, đừng điều tra, cũng đừng nhắc lại. Giữ mạng mới là quan trọng, ngài hiểu không?”

Lần này, người bị chấn động rốt cuộc đã đến lượt Hứa Vân Thanh.

Y chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt không thể tin nổi: “Ngươi vừa nói… hắn là ai?”

16

“Đại điện hạ thực ra cũng là con ruột của Hoàng hậu nương nương, là trưởng tử đích xuất. Nhưng vì bẩm sinh đã mù nên vị trí Thái tử mới rơi vào tay Nhị điện hạ.”

“Có lẽ vì thân thể khiếm khuyết nên tính khí của Đại điện hạ vô cùng cổ quái, tàn nhẫn, lúc nóng lúc lạnh, làm việc hoàn toàn dựa vào cảm tính. Thái y, sau này nếu ngài gặp phải, tốt nhất vẫn nên tránh xa thì hơn.”

Lời dặn dò khi chia tay của tiểu thái giám vẫn còn văng vẳng bên tai.

Có Tam hoàng tử làm gương từ trước, Hứa Vân Thanh vốn chẳng có ấn tượng gì tốt với đám người thuộc hoàng thất như hoàng tử, công chúa.

Nhưng khi nghe tiểu thái giám nói người đó là Đại hoàng tử, y lại khẽ thở phào cho Dung Dịch – giờ ngẫm lại thì đúng là hắn đã nói rồi, Tam hoàng tử chắc chắn sẽ không dám gây chuyện với hắn.

Dung Dịch thân là hoàng tử, cớ sao lại phải giả dạng thích khách, còn bị cấm quân làm bị thương?

Biết được thân phận của người kia rồi, những câu hỏi trong đầu Hứa Vân Thanh lại càng nhiều hơn.

Người này, cùng với mọi chuyện liên quan đến hắn, như được phủ trong lớp sương mù dày đặc, nửa hư nửa thực, càng khiến người ta tò mò.

Là một NPC thái y yếu đuối, đáng thương, bất lực, Hứa Vân Thanh hiểu rõ: biết nhiều thì chết sớm. Bí mật được gọi là bí mật vì người ta không muốn ai biết đến, y không nên tiếp tục tìm hiểu nữa, càng biết sâu thì e rằng sẽ dẫn đến đại họa.

Chỉ là… 

Hứa Vân Thanh thò tay vào túi áo, trong đó có một dải sa quyên mảnh. Y ve vuốt tấm sa ấy trong lòng bàn tay, nhớ lại tình cảnh ngày hôm qua.

“Ngươi tên gì?”

Khoảng ngừng giữa câu hỏi quá lâu, thấy đối phương lộ ra vẻ nghi hoặc, Hứa Vân Thanh trong lúc hoảng hốt không kịp nghĩ ngợi, buột miệng đáp thật: “Ta họ Hứa, Hứa…”

Đúng lúc ấy, hồ sen đang vào độ nở rộ, từng đóa sen bung nở trên mặt hồ ánh bạc lấp lánh. Người kia nở một nụ cười, rạng rỡ mà đoan trang, dịu dàng như đóa sen trong nước: “Ta biết rồi, Hứa thái y.”

Dưới ánh nắng, tấm sa lụa như mặt hồ phản chiếu ánh sáng dịu nhẹ, đôi mắt của Dung Dịch ẩn hiện sau lớp lụa mỏng, vừa huyền bí lại vừa xinh đẹp.

Sa quyên... vẫn chưa trả.

Hứa Vân Thanh thầm nghĩ.

Chờ y trả lại sa quyên xong sẽ giữ khoảng cách vậy.

Trong đại điện tối đen như mực, tiếng rên rỉ nặng nề không ngừng vang vọng bên tai. Mọi người quỳ rạp trên mặt đất, nhưng chẳng ai dám ngẩng đầu.

Người đàn ông duy nhất đứng giữa điện, gương mặt bị che bởi một tấm sa quyên, chính là Dung Dịch. Hắn cầm roi mềm trong tay, quất mạnh lên người kẻ đang quỳ dưới đất. Khi nghe thấy động tĩnh ở cửa, hắn chỉ lạnh lùng ngẩng mắt lên một chút: “Vào đi.”

Một thuộc hạ hấp tấp bước vào đại điện, hoàn toàn không để tâm đến đồng liêu mình đang mình đầy thương tích, khom người bẩm báo với hắn: “Đã tra rõ, trong Thái y viện không có vị thái y nào họ Hứa. Hôm qua trực ban là Thái y Tiền, phụ trách chẩn bệnh cho Ninh Quý nhân.”

Dung Dịch hơi cong khóe môi: “Vậy sao?”

Hắn cười, nụ cười dịu dàng như nước, vô cùng ưa nhìn. Nhưng cấp dưới vừa nhìn thấy nụ cười ấy lại sợ đến mức lập tức quỳ sụp xuống đất: “Thuộc hạ đã tra kỹ, tuyệt đối không có sai sót.”

Dung Dịch tiện tay ném roi xuống đất, thấy người dưới đất đã không còn phát ra tiếng động, liền nhàn nhạt đá sang một bên.

“Tốt lắm.”

Vị thái y mới quen kia, hóa ra lại là một tiểu lừa gạt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play