6
Thấy người ta coi thái y như trâu ngựa sai khiến thì cũng từng thấy rồi, chứ chưa từng thấy ai xem thái y như thích khách để dùng cả.
Hứa Vân Thanh nhìn tiểu thái giám với vẻ kinh hãi.
Trong cốt truyện gốc, Hoàng hậu cùng đám phi tần trong hậu cung đều thuộc về nhóm “nền phụ họa”, nói cách khác, giống y như y – đều chỉ là những NPC bên lề.
Giờ một NPC lại bắt y hạ độc nam chính.
NPC với nhau, sao lại làm khổ nhau như vậy chứ!
Tay Hứa Vân Thanh run lên khi cầm gói thuốc bột.
“Thuốc này không phải độc dược.” Tiểu thái giám dường như nhận ra sự do dự trong ánh mắt y, bèn lên tiếng giải thích, “Ngài là đại phu, xem qua dược tính hẳn sẽ hiểu, ta cũng không giấu giếm gì.”
“Thuốc này tên là Vô Ưu, dùng vào sẽ khiến người ta quên hết chuyện cũ, vĩnh viễn đắm chìm trong cực lạc, khiến lòng lưu luyến nơi này, vui đến mức chẳng muốn quay về. Chuyện đã đến nước này, phản kháng cũng vô ích thôi. Hoàng hậu nương nương một lòng khổ tâm, mong nương nương An Khánh Cung có thể sớm yên ổn, không phải chịu thêm nhiều khổ sở.”
Hứa Vân Thanh nghe tiểu thái giám lải nhải không ngớt, trong đầu chỉ vang lên một câu.
Chết tiệt, ma túy!
Chữ “độc phẩm” và “độc dược” chỉ sai một chữ, nhưng với y thì khác gì giữa án tử treo và xử tử ngay lập tức!
Nếu chuyện này bị bại lộ, Hoàng hậu nương nương thì chẳng sao cả, còn y thì…
“Thái y đừng hoảng,” tiểu thái giám không phát hiện vẻ mặt sụp đổ của Hứa Vân Thanh, còn vỗ nhẹ vai y như an ủi, “Thực ra với tính cách của ngài, vốn không hợp làm mấy việc này. Nếu không phải vì tối qua... nếu không phải tình thế đặc biệt, nương nương cũng chẳng giao việc hệ trọng này cho ngài đâu.”
“Nhị hoàng tử là con do Hoàng hậu nương nương sinh ra, hiện tại đã vào ở Đông Cung làm Thái tử.”
“Đại nhân còn trẻ, cũng nên nghĩ đến tiền đồ của mình một chút.”
7
Theo thường lệ, sau một buổi sáng bôn ba khắp nơi, Hứa Vân Thanh lòng mang tật, trong đầu không ngừng lo lắng về vị khách không mời đang trốn trong thái y viện. Dù làm gì cũng chẳng tập trung nổi.
Cảm giác chẳng khác nào trong nhà đang đun nước mà bản thân lại ra ngoài vậy. Từ sau đêm đó hành động bốc đồng, Hứa Vân Thanh ngày càng hối hận, trong đầu diễn đủ mọi kịch bản tồi tệ có thể xảy ra.
Cấm quân tuần tra định kỳ, bất ngờ xông vào thái y viện, người tang vật đầy đủ, Hứa thái y: xong đời.
Thích khách tỉnh lại, quyết giết người diệt khẩu, Hứa thái y: xong đời.
Có thái giám vào báo tin, đúng lúc chạm mặt thích khách, Hứa thái y: xong xong xong xong xong xong xong……
Hàng loạt viễn cảnh kinh hoàng tua nhanh trong đầu, Hứa Vân Thanh chỉ cảm thấy trời đất tối sầm, làm cách nào cũng không thấy được tia sáng của ngày mai.
Thần kinh căng như dây đàn, mãi đến khi thăm khám xong hết các phi tần trong cung, lén lút quay về thái y viện, trông thấy cửa không có cấm quân canh giữ, y mới dám thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng vừa bước chân vào phòng, nhìn thấy chăn gối gấp gọn gàng, bàn ghế sạch sẽ không dính chút bụi nào, y lập tức nhận ra mình đã thở phào quá sớm.
Không có ai cả.
Chăn gối đã lạnh ngắt. Số thuốc cầm máu mà y “ém hàng” từ Nội vụ phủ vẫn được đặt y nguyên trên bàn như lúc y rời đi. Căn phòng không có dấu vết bị lục lọi, như thể mọi chuyện đêm qua chưa từng xảy ra.
Dưới gầm giường hình như có gì đó.
Hứa Vân Thanh cúi xuống, mò được một dải sa quyên màu đen dưới gầm giường.
Tới nước này rồi, thôi ăn cơm trước đã.
Gà nhà nuôi được tẩm ướp bằng đủ loại hương liệu, bên ngoài quết thêm một lớp mật, các đầu bếp tay nghề tuyệt hảo đã nướng ra đùi gà có lớp da giòn rụm đúng độ, mùi mật ngọt thơm quyện vào từng thớ thịt, bọc trong giấy dầu, tươi cười trao tận tay cho Hứa thái y.
Hứa Vân Thanh ôm đùi gà còn bốc khói trong lòng, lắc đầu xua đi chút tiếc nuối vừa vụt qua trong lòng.
Đây rõ ràng là chuyện tốt mà.
Tất cả dấu vết đều biến mất, y lại quay về với cuộc sống yên ổn làm thái y, không cần ngày ngày sống trong thấp thỏm, lo sợ bị người đến tính sổ.
Bốp.
Hứa Vân Thanh bị người ta đâm sầm một cú mạnh, đùi gà trong tay trượt khỏi lớp giấy dầu, “phịch” một tiếng rơi thẳng xuống đất bùn.
Chỉ dính ít bụi thôi, không sao cả, chưa tới ba giây, vẫn ăn được.
Hứa Vân Thanh lập tức ngồi thụp xuống, định nhặt lại.
Ngay khoảnh khắc đầu ngón tay sắp chạm vào, một chiếc ủng giẫm mạnh xuống đùi gà trước y, nghiền thẳng nó xuống bùn đất.
Một chuôi roi ngựa gõ lên lưng, giọng nói ngạo mạn vang lên ngay trước mặt y: “Tên nô tài to gan, thấy bản hoàng tử còn không quỳ xuống?”
Hứa Vân Thanh lờ mờ nhớ rằng, trong cuốn tiểu thuyết này, lão hoàng đế dường như tổng cộng có năm người con trai.
Trong năm hoàng tử ấy, hình như có một người đã chết, còn lại bốn.
Còn bốn vị hoàng tử kia trông ra sao, là do ai sinh, tính cách thế nào vì đây là một bộ truyện máu chó làm chủ đạo, tiêu điểm của tác giả hoàn toàn tập trung vào hai nhân vật chính. Những NPC chuyên làm nền như mấy vị hoàng tử này căn bản không quan trọng, bị tác giả lướt qua, lướt rồi lại lướt. Hứa Vân Thanh có thể nhớ được con số là đã lắm rồi.
Nam nhân trước mặt vận hoàng bào lộng lẫy, đầu đội vương miện nạm ngọc, trên người khoác cẩm bào thêu hoa kim tuyến, đai lưng cũng khảm đầy bảo thạch các loại, toát ra vẻ xa hoa phung phí. Lúc này hắn đang nhìn chằm chằm Hứa Vân Thanh, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt và đắc ý.
Sau giây phút sửng sốt ngắn ngủi, Hứa Vân Thanh rất nhanh đã điều chỉnh được trạng thái.
Y lập tức quỳ xuống, dập đầu hành lễ theo đúng yêu cầu của vị hoàng tử kia.
Tên thái giám đứng cạnh vị hoàng tử ấy là người quen với Hứa Vân Thanh, nhanh chóng lên tiếng giải vây: “Thái y, đây là tam điện hạ.”
Hứa Vân Thanh: “Tham kiến tam điện hạ.”
Tam điện hạ rõ ràng không có ý định buông tha y: “Ai cho phép ngươi chữa trị cho Thục phi?”
Hứa Vân Thanh phải mất một lúc mới kịp phản ứng thì ra là chuyện lần trước hai vị nương nương cùng trúng độc, khi ấy tiểu thái giám đến báo tin, tin của nhân vật chính cũng chen vào, y liền tiện tay cứu luôn.
Tiểu thái giám bên cạnh hạ giọng giải thích: “Hai vị nương nương từ trước tới nay vốn không hòa thuận, mà Đức phi nương nương là mẫu thân của tam điện hạ. Điện hạ vì mẹ mà bất bình, trong lòng dĩ nhiên không ưa vị thái y đã ra tay cứu Thục phi.”
Hứa Vân Thanh đã hiểu.
Tên này đến kiếm chuyện.
8
Trong mỗi cuốn tiểu thuyết đều sẽ có một nhân vật kiểu pháo hôi, kiêu ngạo ngang ngược.
Hắn địa vị cao, quyền lực lớn, tiền bạc dư dả, cậy thế hiếp người, tác oai tác quái, gieo họa khắp nơi…
Và điều quan trọng nhất hắn không có đầu óc.
Những nhân vật kiểu này chẳng cần bận tâm đến logic. Sự tồn tại của hắn là để làm nổi bật nhân vật chính. Loại người ngang ngược chuyên bắt nạt kẻ khác như vậy, cuối cùng khi gặp được nhân vật chính sẽ bị dạy dỗ thê thảm, nhận lấy quả báo đáng đời.
Nhưng đó là khi gặp được nhân vật chính. Hứa Vân Thanh rất tự biết thân biết phận.
Là một NPC, y nhiều lắm chỉ được coi như người xuất hiện trước nhân vật chính, đảm nhiệm vai trò chứng minh pháo hôi đúng là pháo hôi, đóng vai “kinh nghiệm sống”.
May thay, xuyên đến nơi này cũng đã lâu, Hứa Vân Thanh sớm rèn cho mình một bộ kỹ năng ứng phó:
“Ngươi đã ở trong hoàng cung, phải hiểu rõ quy củ nơi đây, chủ tử và nô tài phải phân biệt rõ ràng.”
“Dạ, dạ.”
“Cha ta là hoàng đế, ngươi phải nghe theo lời ta.”
“Rõ, rõ.”
“Lần này cho qua, lần sau mà để ta thấy, tuyệt đối không tha cho ngươi!”
“Xin lỗi, là ta sai, là ta làm chưa tốt, lần sau nhất định sẽ cố gắng hơn.”
Chuyện nào cũng có phản hồi, nhưng chẳng cái nào thực sự xảy ra.
Hứa Vân Thanh nghe lời của Tam hoàng tử mà như gió thoảng qua tai, từng câu từng chữ diễn tròn vai một viên chức thấp cổ bé họng, thái độ hèn mọn đến thuần thục.
Và y đã thành công khiến CPU của Tam hoàng tử bị quá tải.
Tam hoàng tử cau mày nhìn Hứa Vân Thanh đang răm rắp cúi đầu trước mặt, cảm thấy y hình như không có gì sai... nhưng lại thấy hình như có chỗ nào đó không ổn.
Nhưng người này thái độ đúng mực, cung kính lễ độ, mà bản thân hắn thì cũng không phải kẻ giỏi suy nghĩ. Nghĩ mãi không ra, Tam hoàng tử dứt khoát từ bỏ việc động não.
Hắn móc từ trong người ra một gói thuốc bột, trước mặt bao nhiêu người, đưa thẳng cho vị thái y: “Vậy thì bổn điện hạ ra lệnh cho ngươi, đem thứ này bỏ vào thuốc cho cái ả gì đó nương nương kia uống.”
Tới rồi, tới rồi, chính danh đầu độc đây mà.
Hứa Vân Thanh cố ý làm bộ kinh hoàng: “D-dạ, là cho Thục phi nương nương dùng ạ?”
“Cho ả làm gì?” Tam hoàng tử nhíu mày, “Gần đây chẳng phải An Khánh Cung vừa có thêm một nam nhân sao? Khi ngươi sắc thuốc thì bỏ bột vào cho hắn uống.”
Hứa Vân Thanh nhận lấy gói thuốc bột, dõi mắt tiễn Tam hoàng tử rời đi.
“Đường đường là nam nhân, không nghĩ chuyện vì nước lập công, lại cam tâm nằm dưới thân một nam nhân khác, thật buồn nôn không chịu nổi.” Tam hoàng tử đi được vài bước, bất chợt lộ ra nụ cười đầy ác ý,
“Loại người đó, chết rồi cũng đáng.”
9
Nhưng chẳng phải nam chính trước khi bị nam chủ bắt vào cung cũng là một vị tướng quân hay sao? Sai lầm lớn nhất của hắn chỉ là lúc chém địch trên chiến trường đã không tiện tay nhét đầu bọn chúng vào miệng tên này.
Thôi, bỏ đi, đừng cố gắng nói đạo lý với pháo hôi NPC.
Hai nồi nhỏ được đặt trên bếp, sôi sùng sục, hơi nước bốc lên mang theo hương dược thơm lừng lan tỏa khắp phòng.
Hứa Vân Thanh đã trở lại thái y viện, lúc này đang phe phẩy chiếc quạt nan, ra sức quạt gió cho lò thuốc.
Hương thuốc trong hai nồi giống hệt nhau, nghĩa là cùng một loại thuốc, cùng một ngày, lại được hai người khác nhau đưa đến tay y.
Đây là do hào quang nhân vật chính quá mạnh, tự nhiên thu hút sự thù địch từ các NPC pháo hôi? Hay là dấu hiệu tuyến cốt truyện sắp mở ra “tình tiết mới”?
Ví như sau khi tướng quân uống thuốc, tay chân mềm nhũn, rồi cùng lão hoàng đế unlock tư thế mới; hoặc như cảnh lăn lộn giữa vườn ngự hoa, trời đất bao la, tư thế này tư thế nọ, khiến độc giả chỉ biết ồ ồ á á gọi là kích thích quá trời.
Nhưng kết hợp với cuộc trò chuyện của mấy cung nữ lúc trước, và sự im lặng đầy kỳ lạ của tiểu thái giám khi đưa thuốc bột cho mình, Hứa Vân Thanh luôn cảm thấy trong đây ẩn chứa một âm mưu khổng lồ.
Muốn biết bí mật cũng dễ thôi, Hứa Vân Thanh từng đọc qua bộ truyện này, lại biết rõ kết cục, chỉ cần nhớ kỹ bối cảnh là có thể tự suy luận ra.
Bối cảnh là gì nhỉ
Hứa Vân Thanh chìm vào suy nghĩ.
Hứa Vân Thanh chìm vào trầm tư kéo dài.
Không ổn rồi, ngoài các loại tư thế và cảnh xôi thịt, y chẳng nhớ được gì cả.
Ai thèm vác não đi đọc truyện thịt cơ chứ!
“Thái y, thái y!”
Hứa Vân Thanh quay đầu, thấy một thái giám đang đứng trước cửa, tay bưng bát thuốc gọi y: “Có mật chỉ của bệ hạ.”
Hứa Vân Thanh vội vàng bước lên tiếp chỉ.
“Mật chỉ của Thánh thượng, truyền ngươi mang bát thuốc này cho vị nương nương ở An Khánh Cung dùng.” Thái giám đưa bát thuốc cho y, bên trong dược dịch đen đặc, mùi thuốc lan tỏa nồng nàn.
“Thần tuân chỉ.”
Một số loại thuốc nếu để nguội sẽ ảnh hưởng tới hiệu quả, Hứa Vân Thanh ôm bát thuốc, định đặt lên bếp giữ ấm. Trong lúc vận chuyển, không thể tránh khỏi việc ngửi thấy mùi dược hương.
Hương thuốc trong bát rất đậm, trong đó có một mùi khiến Hứa Vân Thanh cảm thấy vô cùng quen thuộc, cứ như đã từng ngửi qua ở đâu đó.
Suy nghĩ một hồi, Hứa Vân Thanh giật mình ngẩng đầu, lập tức nhận ra mùi hương ấy cũng xuất hiện trong một trong hai nồi thuốc đang nấu trên bếp.