Bên ngoài lan can bạch ngọc chạm trổ, mưa phùn vừa dứt, Hứa Vân Thanh tựa vào cột hành lang, bị mấy công tử thế gia vây thành một vòng.
Những người này đều là đám công tử nổi danh ở kinh thành, lúc này lại khác hẳn với bộ dáng cười cợt thường ngày, ánh mắt như đuốc, chăm chú quan sát y, trong đáy mắt ẩn hiện vẻ hiếu kỳ lạ lùng.
“Ta thấy dấu vết này, giống như bị cắn vậy.” Một thanh niên dẫn đầu chau mày, dùng quạt xếp chạm nhẹ vào khóe môi Hứa Vân Thanh. Những người khác nghe vậy liền xúm lại, nhao nhao bàn tán.
Bị người ta vây như khỉ xem trò, Hứa Vân Thanh vẫn giữ nụ cười lễ phép, hỏi: “Vậy chư vị cảm thấy, thứ gì đã cắn ta?”
Mọi người nhìn nhau, ai nấy đều mờ mịt. Hứa Vân Thanh cụp mắt trầm ngâm chốc lát rồi bắt đầu hồi tưởng: “Ta nhớ sau khi chia tay chư vị, ta đi dạo gió ở ngự hoa viên...”
Ngự hoa viên cây cỏ rậm rạp, rắn rết chuột bọ vốn không thiếu, chẳng ai dám chắc thứ gì đã cắn y.
Là người trong cuộc, thái độ của Hứa Vân Thanh lại khá thản nhiên, giọng nói mang theo nét bình tĩnh đặc trưng của thầy thuốc: “Theo kinh nghiệm hành y nhiều năm của ta, đây hẳn không phải do vật có độc gây nên, lúc đầu cũng không ảnh hưởng gì mấy...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT